Lạc Như Tuyết không để ý đến nàng ta vẫn tiếp tục chế diễu:" Vậy sao? Tiêu Lạc Nhi so với ngươi đẹp hơn, bây giờ lại có thể làm ra một bài thơ hay hơn ngươi, từ trước tới giờ ngươi đi đâu cũng là tâm điểm chú ý, hiện tại hào quang bị cướp, sao có thể chịu!"
Bị nói trúng, ngoài mặt thì không sao nhưng trong lòng Tiêu Lạc Nhi đã giận đến nghiến răng nghiến lợi
" Công chúa, ngươi nói như vậy là có ý gì, ta không hiểu?"
Hôm nay, Lạc Như Tuyết bị làm sao vậy, không phải bình đều đứng về phía nàng sao?
Tiêu Lộ Khiết ngàn vạn cũng không ngờ đến Lạc Như Tuyết bây giờ đối với nàng ta đã hận thấu xương
Ngay cả Ninh Lạc cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Theo như nàng biết thì không phải hai người này rất thân sao, sao bây giờ lại trở mặt thành thù rồi?
Đột nhiên Ninh Lạc nghĩ tới gì đó, đôi mắt khẽ đảo nhìn về một nơi nào đó
Lạc Thuần Nhã cũng chú ý tới biểu hiện của Ninh Lạc nên cũng nhìn qua, nhưng dùng tinh thần lực âm thầm kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Có lẽ nàng chỉ là vô tình nhìn qua thôi
Cửu U Huyền vẫn ngồi thong thả ở đó xem màn đấu đá giữ Lạc Như Tuyết và Tiêu Lộ Khiết. Khi nhìn đến Ninh Lạc và Lạc Thuần Nhã nhìn qua đây thì lại nghĩ đến cái gì đó
Lạc Thuần Nhã có vẻ như quen biết Ninh Lạc. Xem ra khi về phải hỏi một chút về vị Nam Vương này
" Đường đường là một công chúa một tiểu thư có gia giáo, sao lại ở đây nói to nói nhỏ như vậy?"
Một giọng nói uy nghi truyền tới. Nhìn qua là một vị lão nhân, bên cạnh là mấy vị phụ nhân xinh đẹp
Vị lão nhân này tầm khoảng hơn sáu mươi tuổi, trên mặt dù có nết nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ là một mỹ nhân. Có thể lớn tiếng chất vấn một tiểu thư quyền quý và một công chúa xem ra đây chính là thái hậu đương triều - Khả Du Lan
Bên trái nàng, một thân phượng bào đỏ rực chính là Tiêu hoàng hậu, mẫu thân của Lạc Như Tuyết và Lạc Vu Quân
Bên trái một thân hoàng y tôn lên khí chất, nàng là Hoàng Quý Phi - Doãn thị
Theo sau là mấy vị phi tần khác của Vũ Hoàng
"Tham kiến thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, hoàng quý phi!"
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Lạc Như Tuyết và Tiêu Lộ Khiết cũng dừng đấu khẩu
Lạc Như Tuyết nước mắt thút thít chay tới bên Khả Du Lan, tố cáo
" Hoàng tổ mẫu, người phải làm chủ cho Tuyết Nhi a!"
Khả Lan Du nhìn đứa cháu gái mà mình thương nhất bị uỷ khuất đương nhiên rất đau lòng, liền ân cần hỏi
" Là ai khi dễ Tuyết Nhi, nói cho hoàng tổ mẫu!"
" Là nàng!" Lạc Như Tuyết đưa tay chỉ vào Tiêu Lộ Khiết, nước mắt chảy xuống càng trông uỷ khuất hơn
Bị điểm danh, Tiêu Lộ Khiết có chút hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, biện minh
" Thái hậu minh giám, thần nữ chỉ cùng công chúa nói vài câu, chưa hề có ý mạo phạm công chúa!"
Tiêu hoàng hậu cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, từ trước đến giờ quan hệ giữ hai người vốn rất tốt chắc chắn phải có nguyên nhân gì mới khiến cho bọn họ bất hoà
" Mau nói xem có chuyện gì?"
Thái hậu lên tiếng đâu có ai giám không nghe. Lạc Thuần Nhã liền tiến lên nói mọi chuyện cho Khả Du Lan
"Chỉ là mọi người nổi hứng làm thơ nên mới thi với nhau. Tiêu tam tiểu thư làm ra được một bài thơ hay nhưng không hiểu sao Như Tuyết và Tiêu đại tiểu thư lại đột nhiên đấu khẩu với nhau!"