Cửu U Huyền, Hàn Dạ Minh và Ngọc Thượng Sắc vừa hội ngộ không bao lâu liền lần nữa bị tách ra. Cả ba không biết mình đã bị đưa tới đâu
Nơi này chỉ có màu đen, một mảnh hắc ám bao trùm. Giơ năm ngón tay lên cũng chăng thấy được bàn tay của mình đâu!
" Hàn Dạ Minh, Ngọc Thượng Sắc!"
Cửu U Huyền thử gọi một tiếng, đáp lại nàng chỉ có sự im lặng đến đáng sợ
Bỗng một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt nàng. Cửu U Huyền theo phản xạ đưa tay che đôi mặt lại. Khi bỏ tay xuống một cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt
Cửu U Huyền sững người, đồng tử co rút, đôi mắt mở to. Cả người run rẩy kịch liệt
Đây...đây...là...!
Bên trong Vân Thiên chỉ giới, Tử Phượng cùng Tứ Đại thần thú trở lên hoảng loạn
"Chúng ta bị nhốt lại trong không gian, liên kết với chủ nhân bị cắt!"
"Chắc chắn chủ nhân đã sảy ra chuyện gì đó! Phải nghĩ cách nhanh chóng ra ngoài!"
Không ai để ý, ở một chỗ trong không gian, một miếng ngọc bội đang toả ra những ánh sáng nhẹ. Đồng thời phía Hàn Dạ Minh, trên ngón áp út trên tay trái của hắn xuất hiện một chiếc nhẫn
Hàn Dạ Minh nhìn thấy chiếc nhẫn xuất hiện thì cả kinh, ngay sau đó cảm nhận được gì đó, lập tức biến mất ngay tại đó!
Quang cảnh yên bình, tiếng cười ngây thơ, vui vẻ vang vọng khắp nơi. Rừng đào vô tận, từng cơn gió nhẹ thôi qua cuốn theo những cánh hoa
Hàn Dạ Minh cảm thấy rừng đào này rất giống với rừng đào ở Đào Viên bí cảnh!
" Ai nha! Đau quá!"
Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng hắn. Hàn Dạ Minh quay người lại, thì vô cùng kinh ngạc
Nữ hài tử năm sáu tuổi, tay cầm cành hoa đào, một thân tuyết trắng rất đáng yêu. Mái tóc bạch kim búi lên hai bên được cố định bằng hai dây vải màu đỏ, đôi mắt yêu đồng long lanh. Quan trọng nhất dung mạo có rất giống Cửu U Huyền!
Đây là nàng khi còn nhỏ?! Vậy không lẽ đây là khí ức của nàng?!
"Huyền Nhi, ngươi có sao không?"
Một thiếu niên chạy tới, hắn cũng một thân bạch y, nhìn thấy nữ hài ngã liền lo lắng xem xét
"Huyền Nhi không sao! Tiểu Hoàng, chúng ta về ăn cơm thôi!"
"Ngươi a, chỉ biết ăn!"
Ngoài miệng tuy trách cứ nhưng không hề che giấu đi sự sủng nịch bên trong
Hai người vui vẻ dắt tay quay về. Nụ cười của hài tử đơn thuần, không âu lo, suy nghĩ
Cảnh tượng thay đổi. Lần này không còn yên bình nữa mà chỉ có máu và thi thể hoà hợp với màu đỏ của mặt trăng trên trời. Khung cảnh khủng bố như địa ngục nhưng cũng bi thương bởi tiếng khóc non nớt
Giữa biến lửa, vẫn là nữ hài và thiếu niên đó nhưng không phải cười nói vui vẻ nữa mà bi thương
Nữ hài khóc lớn, tay ôm chặt thi thể của thiếu niên, hai dòng huyết lệ chảy xuống
Nhìn nữ hài đau khổ như vậy, trong lòng Hàn Dạ Minh giống như có ai đâm một nhát. Hắn muốn tiến tới ôm nàng vào lòng, an ủi nàng nhưng rồi hắn phát hiện, hắn không thể chạm vào bất cứ thứ gì!
Cảnh tượng lần nữa thay đổi. Vẫn là chỉ có máu, máu và thi thể ở khắp nơi. Lần này so với lần trước tàn khốc hơn
Vẫn là nữ hài kia. Trên người nàng dính đầy máu, mặt vô cảm. Trên tay còn cầm một cây kiếm nhuộm đầy máu đã sớm không nhìn thấy hoa văn trên đó nữa
Đứng một lúc lâu cô bé buông thanh kiếm xuống, ngửa mặt lên trời, những giọt nước mắt từ từ xuất hiện trên khoé mắt lăn xuống gương mặt mặt nữ hài
Trên miệng còn lẩm bẩm: " Kết thúc rồi...."
Ảo cảnh biến mất, Cửu U Huyền đứng một chỗ, đôi mắt đã sớm vô hồn. Hắn biết vừa rồi nàng đã nhìn thấy thứ không muốn nhìn nhất!
Hắn muốn đến ôm nàng, nói với nàng câu nàng từng nói với hắn:"Có ta ở đây!" nhưng một bóng trắng đã nhanh hơn