Rạng sáng đêm đó, hai người ra sô pha ngồi nói chuyện cũng đã hơn bốn giờ sáng, cả hai không ngủ được nữa nên đã quyết định đi xuống dưới công viên tản bộ, đi thể dục, chứ lấy đâu ra mà ở trong phòng của
Mai, tuy vậy, anh không nói ra, mặc dù tiếp xúc nhau chưa lâu, nhưng anh biết thằng nhóc thối này, bình thường ở với anh, hoặc kể cả lúc đầu qua đây, nó cũng đâu kêu anh là ba, chỉ là đang tính toán điều gì đó trong lòng mới làm vậy thôi.
“Ba thấy con ngủ rồi, sợ quay lại sẽ làm con tỉnh giấc, với cả ba ở bên này để tiện chăm sóc mẹ con, dù sao hôm đó mẹ con cũng đang bệnh mà.” Anh giải thích cho cô bé, nhưng mắt lại liếc qua Thiển Từ một cái.
Cậu nhóc thở phào một hơi, coi như ông ba này còn
chữa được.
“Anh, chị dâu, em nói nè, hai người làm gì cũng phải để ý, trong nhà còn trẻ con chứ?” Vương Đình Trường trêu ghẹo.
Mai xua xua tay:“Không phải, không phải đầu, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.”
“Chị dâu à, con cũng đã lớn như vậy rồi, còn gì phải ngại chứ, chỉ là hai người chú ý một chút là được rồi, nếu không, hai người đưa hai đứa nhỏ em trông cho, hai người muốn làm gì cũng không ngại nha.”
Vương Đình Trường đúng là thiếu đòn, nếu ở chỗ khác chắc chắn cô đã cho anh ta mấy chưởng rồi, giữa bao nhiêu người lớn đây mà có thể nói chuyện như vậy hả, quan trọng là hai người không làm gì hết có được không?
Nhưng mà nhìn mặt mấy người trên bàn bây giờ, chỉ sự giải thích thế nào cũng giống như hạt muối đổ biển thôi, không có tác dụng gì.
“Được rồi, da mặt chị dâu em mỏng, bớt chọc đi.” Vương Đình Quân thấy Mai đỏ mặt đến mang tai thì lên tiếng.
Bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ của một nhà ông Thông.
Ăn cơm xong,Vương Đình Trường đưa Thiên Từ về phòng anh ta,Vương Đình Quân đưa Mai và Thiên An lên phòng anh nghỉ ngơi, còn nhà ông Hào được ông Thông sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng khách.
Mai lúc đầu cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng như Vương Đình Trường nói đúng, đã có con rồi còn ngại gì nữa, hơn nữa thái độ của cô gái tên Ngân Chi đó đúng là đáng ghét.
Nhưng cô không bao giờ nhận mình đang ghen đâu nha.
Căn phòng của anh cũng giống như văn phòng ở công ty vậy, chỉ trưng bày những thứ cần thiết, căn phòng rất rộng rãi, bàn làm việc và tủ sách cũng để trong này, đây như là một không gian khép kín, ngoại trừ không có ngăn bếp còn nữa đầy đủ cả.
Một tủ sách hình chữ U áp sát tường, chứa đầy sách Với những ngôn ngữ khác nhau, giống như một thư viện sách thu nhỏ vậy.
Mai nhìn đến xuất thần. “Anh đọc hết sách ở đây rồi sao?” "Um!"
Ôi mẹ ơi!
Bá đạo!
Cô dùng hai phần ba cuộc đời chắc cũng không đọc hết những cuốn này luôn quá, thế mà con người này lại đọc nhiều như vậy, lại còn trả lời nhẹ nhàng như không có gì xảy ra nữa chứ.
Thật là muốn hỏi anh ăn gì để cúng.
Cô bé Thiên An cũng tròn mắt với đống sách này, bên phòng chủ Trường cũng được trang trí rất đẹp, nhưng không nhiều sách như vậy, ngược lại rất nhiều đồ
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!