Đúng như dự đoán của cô ta, bà Hương đỡ cô ta đứng dậy thì nhìn qua Mai, bà hỏi:
“Hai người có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mai cứ tưởng bà Hương sẽ như mấy mụ mù quáng trong tiểu thuyết, ngay lập tức quát tháo cổ xối xả, nhưng bà lại rất bình tĩnh hỏi chuyện.
“Cháu .” Mai vừa mới mở miệng thì ngay lập tức Ngân Chi cắt lời:
“Cháu đi ra đây thấy Mai cũng ở đây, hai người nói với nhau mấy câu, có lẽ cháu nói gì đó không phải với cô ấy, nên cô ấy ... nhưng mà cháu không sao, bác đừng trách cô ấy.”
Cô ta nói như thể lỗi là do Mai hết vậy.
Mai cười lạnh trong lòng, người phụ nữ này quả là không đơn giản, cô phải tỉnh táo hơn mới được, nói không chừng cô ta lại đang ấp ủ chuyện gì đó để chia rẽ cô và Vương Đình Quân.
Chợt nghĩ đến chính mình và Vương Đình Quân bị chia rẽ, trong lòng Mai lại trầm xuống, có lẽ sự thân
thuộc trong thời gian này làm cô càng lúc càng nhận rõ bản thân mình muốn gì, dù sao cũng nên thử bắt đầu mối quan hệ này xem sao, nếu sau này không đến được với nhau, thì chỉ có thể nói là không có duyên phận, nhưng nếu cô cứ đóng cửa trái tim thì chắc chắn cô sẽ hối hận, huống chi còn có hai đứa nhỏ, cô rất muốn hai đứa nhỏ được lớn lên đầy đủ tình thương, nếu hai người đến được với nhau thì còn điều gì vui hơn nữa chứ?
Bà Hương mặc dù chứng kiến Ngân Chi lớn lên từ nhỏ, nhưng ấn tượng của bà về Mai cũng không giống như Ngân Chi nói, bà tin vào ánh mắt nhìn người của mình, nên tạm thời bà không đứng về phía nào hết.
“Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì không sao, sau này dù sao cũng gặp nhau, không nên để hiểu lầm quá lâu được.”
Ngân Chi không ngờ bà Hương không truy cứu chuyện này, dù bà nhìn thấy Mai xô cô ta té xuống, chứng tỏ bà ấy rất có hảo cảm với Mai.
Cô ta dùng ánh mắt hận thù bắn tới Mai, nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng.
Qua chuyện này ấn tượng của bà Hương trong lòng cô càng tốt lên.
Còn Ngân Chi, lần này cô ta không làm được gì cô, chắc chắn sẽ có lần sau, cải tính cách đanh đá như vậy chẳng trách trai đẹp không ra là phải rồi.
Mai tự nhận mình mê trai, nhưng mê trai đến mức bất chấp như cô ta thì có đúng là vẫn xin thua.
Còn trong một căn phòng nào đó,Vương Đình Trường, Thiên An và Thiên Tử đang ngồi chứng kiến cảnh tượng vừa diễn ra. Ba mẹ con chơi ngoài vườn, vừa thấy Ngân Chi đi ra là Thiên An và Thiên Từ lặng lẽ đi vào nhà bằng lối khác, rồi chạy thẳng lên phòng chú hai, Thiên An không hề biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe lời Thiên Từ nên đi theo góp vui thôi. Khi ba mẹ con ra vườn chơi, Thiên Tử đã nhân lúc Mai không để ý gắn một chiếc máy ghi âm mini vào vật áo của Mai, còn trên lầu,Vương Đình Trường đã gắn một chiếc camera ngoài ban công bởi vì trong căn biệt thự này để đảm bảo sự riêng tư nên không gắn camera, nhưng mấy thứ đồ chơi như camera mini thi Vương Định Trường lúc nào cũng có nguyên một bộ sưu tập.
Vào đến phòng Vương Đình Trường phải hi sinh mấy bảo bối thân yêu của mình để cho Thiên An chơi, sau đó hai chú cháu tập trung vào chuyện chính, chứ để cô nhóc cùng xen vào là không ổn, dù sao cô nhóc cũng
mới năm tuổi, không giống ông cụ non Thiên Từ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!