“Bây giờ bà nội không đứng về phía cô ta, chắc chắn cô ta sẽ làm ra những chuyện khác, cũng may bà nội không đứng về phía cô ta, nếu không mẹ lại phải chịu tải thân rồi, chỉ sợ thời gian tới sẽ có biến động, chú ở công ty với chú Quân thì phải giám sát chú ấy, không để cho
chú ấy có tiếp xúc gần với cô ta.” Ông cụ non Thiên Từ như đang ra lệnh cho Vương Đình Trường.
Lần đầu tiên được cậu nhóc năm tuổi cầm tay chỉ việc, cảm giác này mới mẻ nha, nhưng ai bảo thằng nhóc thối này là cháu anh ta chứ.
Tự hào!
Còn dưới phòng khách, mấy người đang nói chuyện công việc, vì ông Hào quyết định chuyển cơ nghiệp về nước, nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ,Vương Đình Quần sẵn sàng hỗ trợ với ông ta, dù sao hai nhà cũng có mối quan hệ bền chặt bao nhiêu năm nay, với cả sản nghiệp giữa hai nhà không có gì xung đột, ảnh hưởng đến lợi ích của nhau, bên Thiên Hạ tập trung chủ yếu vào tài chính, ngân hàng, công nghệ thông tin, và một số dự án quy hoạch bất động sản, ngoài ra còn một số ngành dịch vụ, còn bên tập đoàn Thiên Sắc của ông Hào chủ yếu kinh doanh dệt may, thủ công mỹ nghệ, và đồ cổ.
Còn chưa nói chuyện xong thì thấy bà Hương đỡ Ngân Chi đi vào, Mai cũng đi theo sau.
Bà Bích thấy con gái của mình đi khập khiễng như vậy thì đứng lên đi đến bên cạnh con gái lên tiếng hỏi:
“Con sao vậy? Có bị làm sao không?”
“Không, con không sao, chỉ là bị té, xây xước nhẹ thôi.” Ngân Chi nhẹ giọng nói.
“Lớn rồi mà đi đúng kiểu gì vậy? Còn để bị té, để mẹ xem nào.” Bà ta thấy trên tay con gái có mấy vết xước, có vài vệt máu thì lên tiếng trách móc“... ôi, trầy xước hết rồi, con gái mà có seo là không được đâu.”
Ngân Chi nũng nịu nói:“Có mấy vết xước thôi, có gì mà mẹ làm lớn chuyện vậy chứ? Mai không cố ý đẩy con té đầu.”
Mọi người trong phòng đều nghe rõ từng chữ cô ta
nói.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn lên cô.
“Là cô ta đẩy con sao?” Bà Bích nhìn Mai rồi nhìn con gái hỏi.
Bà Hương ngay lập tức giải thích:“Không phải đầu, chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng mà hai người đã tự giải quyết rồi, nên bây giờ không còn chuyện gì nữa.”
Ngân Chi cúi gằm mặt xuống, giả vờ đáng thương.
Thấy con gái như bị tủi thân, bà Bích buồn bực, con gái bà ta dù sao cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị oan ức, tủi thân, vậy mà hai người vừa mới gặp nhau lại có hiểu nhầm rồi, bà ta không tin, chắc chắn là Mai đã kiếm chuyện với con gái bà ta trước.
Suy nghĩ như vậy, nên bà ta chất vấn con gái: “Con nói đi, là chuyện gì xảy ra vậy? Ở đây có ba mẹ, không ai có thể làm gì con đâu?”
“Mẹ, con không sao, dù sao cũng là hiểu nhầm thôi.”
“Từ nhỏ đến lớn con đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy đâu, con nói đi, cô ta đã làm gì con?” .
“Cô ấy ... đẩy con, nhưng mà mẹ đừng làm lớn chuyện, cô ấy .... không cố ý đâu.”
Nhìn hai mẹ con nhà này khoe ân ái, Mai có chút bật cười, con gái tỏ ra đáng thương, còn mẹ thì đang cố hết sức bảo vệ con mình, ôi, tình cảm khiến người ta phải trầm trồ nha.
Cô thật muốn cho một tràng pháo tay.
“Cái gì? Cô ta đẩy con?” Bà ta như muốn xác minh. lại câu nói vừa rồi, sợ mọi người không nghe thấy.
“Con đã nói là không cố ý rồi mà, con cũng không sao hết.”
Hai mẹ con đang khoe tình cảm mặn nồng thì Vương Đình Quân bước đến bên cạnh Mai, anh cầm lấy tay cô, rồi xoay người sang trái, sau đó xoay sang phải như đề kiểm tra cô có sao không vậy.
“Em không sao chứ?” Anh ân cần hỏi.
Mai cũng bị ngỡ ngàng bởi tình tiết bất ngờ này, sau đó cô cho anh một ánh mắt trấn an nói: “Em không sao đâu”.
Mọi người cũng không tưởng tượng được phản ứng đầu tiên của Vương Đình Quân lại là như vậy, anh rất quan tâm đến cô gái này.
Bà Hương xem như đã hiểu rõ tình cảm của con trai đối với Mai, trước giờ đây là lần đầu tiên bà thấy con trai để tâm tới một người phụ nữ như vậy.