Hai người lớn ôm ấp nhau ở phòng khách, hai đứa nhỏ thì đang lên nghe trộm ở cửa phòng, nhìn thấy ba mẹ hòa hợp, hai đứa nhỏ cũng nở nụ cười trên môi.
Đêm đó Vương Đình Quân vẫn trở về biệt thự, vừa vào đến phòng khách đã thấy em trai đang ngồi đó, có lẽ đang chờ anh.
“Sao còn ngồi đây?”.
“Anh, chị dâu có kể chuyện lúc chiều cho anh không?”
Thánh hóng hớt nhập vào!! “Em bớt nhiều chuyện một chút không được à?” “Chị ấy không nói sao? Anh có muốn biết không?” Vương Đình Quân nhìn anh với ánh mắt dò hỏi,
Vương Đình Trường liền kéo anh lên phòng, mở đoạn camera và ghi âm lên, nghe rõ đoạn hội thoại vừa rồi.
Vương Đình Quận câu môi cười, người phụ nữ của anh dễ gì động vào.
. Nhưng cũng thấy được ý đồ rõ ràng của Ngân Chi, xem ra anh phải kiếm thời gian thích hợp để nói rõ chuyện này với cô ta, không để gây hiểu lầm đến nỗi không thể cứu vãn được, dù sao cô ta cũng là người từ nhỏ lớn lên cùng với hai anh em.
Lúc đó ba mẹ hai nhà đều bận rộn, để cho ba người chơi chung với nhau, nhưng sau đó anh lên đường đi du học, rồi gia đình Ngân Chi cũng chuyển sang Úc sinh sống và định cư bên đó, anh chỉ xem cô ta là em gái, quan tâm chăm sóc với trách nhiệm của một người anh, không hề có tình cảm gì đặc biệt.
Thế mà cô ta lại có tình cảm với anh! Chả trách Mai lại khẩn trương như thế.
Hôm sau lúc Mai đến cửa hàng, một chiếc lamborghini màu đen đỏ cũng dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, một người đàn ông bước xuống, anh ăn mặc lịch lãm, bộ vest màu xanh đen được cắt may tỉ mỉ, ôm sát thân hình cao lớn vạm vỡ của anh, bên trong là một áo sơ mi màu đỏ rượu rất bắt mắt, dưới đôi chân thẳng dài kia là đôi giày tây bóng loáng, toàn thân tỏa ra khí thế vô cùng sang trọng. Ngũ quan tinh tế, nam tính mê người, trên tay anh cầm một bó hoa hồng xanh pháp tươi rói như thể vừa cắt trên cây xuống thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người.
"Là minh tinh quốc tế sao?"
"Tôi chưa từng thấy minh tinh nào đẹp trai như vậy nha."
"Thật là muốn có một ông chồng như vậy."
"Nhìn là biết người ta là hoa đã có chủ, chắc chắn muốn tạo bất ngờ cho bạn gái đây mà."
"Không biết cô gái nào mà có phúc phận như vậy, ghen tị quá."
Tiếng xì xào bàn tán từ mọi người xung quanh lọt vào tai của Vương Đình Quân, nhưng anh chẳng hề để ý, ung dung cất bước đi vào phía trong.
Hôm nay Mai đến sớm, cô đang đứng kiểm tra quần áo, đợt vừa rồi vì sự cố vài nên thiệt hại không ít, sau đó bên xưởng vải gọi điện thoại và bồi thường lại khoản tiền vải và tiền đặt hàng bên xưởng may, nhưng Mai và Vân Hạ lại mất rất nhiều thời gian và công sức để bù lại.
Cực nhất vẫn là Vân Hạ, cô phải ở trong viện chăm sóc Thiên An,Vân Hạ một mình xoay sở bên này không kể ngày đêm, lại còn chạy qua chạy lại giữa cửa hàng và bệnh viện, mà không hề than trách một lời.
Có một đứa bạn thân như vậy, còn gì bằng.
Trên đời này không cần quá nhiều bạn, chỉ cần vài người nhưng thật lòng với nhau là được rồi. Mai cảm thấy mình đúng là may mắn, ở đây có Vân Hạ, bên Pháp có Json, đây là hai người bạn đặc biệt quan trọng đối với cô, cô xem họ như anh em ruột thịt trong nhà.
Nhưng Mai không biết rằng Vân Hạ rất cảm kích cô, ngay khi cô ấy ở vực thẳm của sự nghiệp, Mai là người tin tưởng cô ấy, đưa bàn tay ra kéo cô ấy đứng lên, nếu không làm sao có một Vân Hạ tự tin như vậy bây giờ.
Mai không chỉ là bạn, mà còn là ân nhân của cô ấy.
Vì một đoạn tình cảm mà sự nghiệp cô ấy trở nên lao đao như vậy, từ một người được cả công ty yêu
thích bỗng chốc bị quay lưng, ai mà chịu nổi chứ?
Sự nghiệp cô ấy gây dựng trong năm sáu năm trời, tan thành bọt biển.
Người ta nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng quả là không sai, giờ cô ấy thật sự không dám mở cửa trái tim mình thêm một lần nào nữa.
Mai đang chăm chú trong cửa hàng, đột nhiên của được mở ra, cô tưởng là có khách, quay đầu lại thấy Vương Đình Quân một thân quý ông, trên tay ôm một bó hoa hồng xanh bước tới.
Anh giống như là một vị hoàng tử ngoài đời thực, khí chất vương giả tỏa ra từ anh khiến cho những thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.
Anh bước đến trước mặt cô, đưa bó hoa ra:“Tặng em!"