Tôi xin hết, mời quý vị tránh ra tôi còn có việc, còn
nữa, đây là cửa hàng, nơi làm ăn của tôi, mong quý vị tránh ra một chút, nếu không tôi sẽ phải gọi bảo vệ.”
Ắc!
Câu trả lời như không!
Mai thong dong vượt qua đám người đi vào cửa hàng.
Bọn người này tưởng cô là cục đất nặn, để mặc cho người ta nhào nặn thành hình gì thì nặn sao, lâu nay cô không muốn nói đã là nhân nhượng quá rồi, nên bọn họ tưởng cô hiền lành dễ bắt nạt.
Đám phóng viên rất nhiều người là phụ nữ, đã không thấu hiểu, thông cảm cho nhau thì thôi, còn bới móc, đâm chọt nhau như thế.
Nếu vậy đừng trách cô không khách khi!
Mấy vấn đề xử lý truyền thống này Json đã chỉ cho cô khá nhiều, vì lúc bên Pháp thỉnh thoảng cũng phải xử lý, nhưng rõ ràng phóng viên của bên đó rất lịch sự và phải phép chứ không phải như giang hồ thế này.
Mai đã hạ lệnh đuổi khách nhưng một số nhà báo vẫn lởn vởn chờ chực phía ngoài, như thể hôm nay không moi móc được gì từ cô thì sẽ qua đêm ở đó luôn vậy, đúng là nhiệt tình với nghề đó.
Mai cũng không quan tâm lắm, cô vào phòng đóng cửa phòng lại, chuyên tâm thiết kế, chỉ còn hơn một tuần nữa là đến chung kết rồi, cả cô và Vân Hạ đang bận tối mắt tối mũi, mọi chuyện chỉ có thể gác lại, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc mới giải quyết.
Hôm sau Json đến thăm cửa hàng của cô, tiện thể cô đưa bản thiết kế cho anh ấy xem qua, tay nghề của cô mới đó mà lên khá nhanh, lúc ở Pháp có thiết kế theo hướng phương tây hiện đại, nhưng bây giờ lại có hơi hướng Đông Á một chút rồi.
Mai đưa những yếu tố văn học và văn hóa của nước nhà vào trong từng thiết kế, ở đó có hoa sen, biểu tượng của đất nước, có hình dáng người phụ nữ xưa đang tần tảo lao động, chỉ mới là bản vẽ thôi nhưng Json có thể tưởng tượng ra được hình ảnh thướt tha đó được trình diễn trên sàn chữ T.
“Khá sáng tạo, nhưng vẫn thiếu hồn một chút.” “Thiếu hồn sao?”
Json gật đầu, sau đó anh đi sang bên đối diện, cầm. bản thiết kế của Vân Hạ lên ngắm nhìn.
Sau đó anh nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn quyến rũ như vậy mà phong cách thiết kế lại xuất thần đến thế, có lẽ không ai ngờ được đây là thiết kế của người này.
Quả thật rất tài năng! Vân Hạ có chút không được tự nhiên hỏi: “Anh ....anh thấy sao ạ?”
Json cũng cảm thấy mình hơi thất thố, đành e hèm một cái rồi nói:
“Thiết kế của cô rất táo bạo và cuốn hút, nhưng cái phần vai có vẻ hơi thở, nếu làm chỗ này mềm mại một chút thì có thể rất hoàn hảo”
“Cảm ơn anh!”
Vân Hạ ban đầu cảm thấy ổn, nhưng khi nghe Json nói như vậy, cô ấy nhìn kỹ vào phần vai thì quả thật có chút thô, chỉ sợ sau khi thành phẩm sẽ không ổn.
Ba người ngồi trao đổi một chút rồi cùng đi đón hai đứa nhỏ, sau đó ba lớn hai nhỏ đến một nhà hàng ăn tối.
Toàn bộ quá trình từ lúc Json đến cửa hàng đến lúc này đều bị chụp lại không sót một chi tiết nào, cả ba người biết rõ nhưng vẫn mặc kệ, cứ vui vẻ ăn uống rồi
mới ai về nhà nấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!