Cũng may có Mike giúp đỡ nên Thiên Từ xử lý chuyện này không có gì khó khăn, chỉ có điều lâu nay nhóc con này không thức khuya, cộng với việc hôm qua xử lý văn kiện cho Vương Định Trường cả buổi, dù sao sức khỏe của nhóc cũng chỉ bằng một đứa năm tuổi, phát bệnh là chuyện bình thường.
Đầu giờ chiều ba mẹ và anh trai của Mai cũng đến bệnh viện, gặp phải ông Thông và bà Hương đang ở trong phòng bệnh. Bốn người nhìn nhau, hoàn cảnh lúc này đúng là có chút lúng túng, Thiên Từ đều là cháu của hai bên, nhưng Mai và Vương Đình Quân lại chưa xác định chắc chắn mối quan hệ, hai nhà cũng chưa có một liên lạc nào.
Hai nhà chào hỏi nhau rất khách khí, dù sao thì cũng là cháu chung nên sẽ có những lần gặp mặt như vậy, chỉ là hôm nay hơi vội, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Mặc dù Hoàng Thế cũng xem như là một công ty ở tầm trung, nhưng so với Thiên Hạ thì thật sự khập khiễng. Hai vợ chồng ông Sơn cũng không muốn quá thân mật với hai vị trước mặt, chỉ sợ người ta lại cho rằng thấy sang bắt quàng làm họ.
Bà Hương là người mở lời trước:
“Chúng tôi đáng ra nên đến nhà ông bà sớm một chút để nói chuyện về bọn nhỏ, nhưng vẫn chưa có thời gian thích hợp, hôm nay dù sao cũng gặp nhau ở đây, hay là chúng ta tâm sự một chút được không ạ?”
Bình thường vẫn nghe nói tính cách của Vương phu nhân thân thiện dễ gần, nhưng không ngờ bà lại thật sự gần gũi như vậy, đây là đang hỏi ý kiến hai vợ chồng bà sao?
“À, vâng, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta đúng là nên ngồi lại nói chuyện một chút, dù sao bọn nhỏ cũng là cháu chung của hai nhà.”.
Mai không nói gì, chỉ ngồi nghe hai bậc tiền bối của hai bên nói chuyện, mặc dù có chút khách khí và giữ kẽ nhưng cũng tính là nghe được.
Cô có cảm giác như người lớn hai bên đang nói chuyện cưới hỏi cho cô vậy!
Ông Thông nói:
“Quả thật chuyện của Mai và con trai tôi chúng tôi trước đó cũng không biết, nhưng đều là lỗi của con trai tôi, đã để cho ba mẹ con Mai vất vả và uất ức một thời gian dài như vậy, chúng tôi muốn gửi lời xin lỗi đến ông bà và cũng xin lỗi cháu Mai”
Tự nhiên giống như được vua xin lỗi dân thường vậy!!
Nhưng mà chuyện này không thể trách Vương Đình Quân được, chỉ có cô với anh biết được chuyện gì đã xảy ra, là do cô uống say nhận nhầm anh mà, sao bây giờ là lỗi của anh rồi.
Mai thật muốn cười, nhưng mà không khí bây giờ không cho phép, cô chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
“Chuyện này cũng không trách được cậu Quân, mọi
chuyện đều là hiểu nhầm, chúng ta cũng không nên truy cứu nữa” Ông Sơn nói.
“Cảm ơn mọi người đã bỏ qua. Bây giờ Thiên An và Thiên Từ là cháu chung của chúng ta, chúng ta cũng coi như là người nhà rồi, dù cho Mai và Quân có như thế nào đi nữa thì tôi mong tất cả chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc hai đứa nhỏ”
“Đúng vậy, chỉ cần hai đứa nhỏ lớn lên mạnh khỏe và đầy đủ tình cảm như bao đứa trẻ khác là được rồi.”
Vương Đình Quân ngay khi nhận được cuộc gọi của em trai lập tức kêu thư ký Nam đặt chuyến bay gần nhất từ về thành phố, nhưng cũng đầu giờ chiều mới có chuyển mới, lúc anh về đến bệnh viện đã là chiều rồi.
Lúc vào đến phòng, căn phòng rất đông vui, gồm hai mẹ con Mai, ba mẹ và anh trai có, còn có ba mẹ và em trai anh.
Anh chào hỏi mọi người rồi nhìn sang Mai, đây là lần đầu tiên từ hôm lùm xùm nổ ra, anh chưa kịp nói gì với cô, mấy bữa nay anh bận tối mắt tối mũi, không có thời gian ăn uống cho đúng giờ luôn, lúc anh nghĩ tay thì cũng là gần sáng, anh rất muốn gọi để nghe tiếng của cô nhưng mà sợ đánh thức cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!