Ngay khi anh vừa ngắt lời, Mai đã phản pháo lại:
“Phải lên giường mới gọi là có lỗi sao? Ý anh có phải vậy không?”
“Không phải ...”.
“Mới cách đó không lâu, anh đã hứa với tôi là anh sẽ không gặp cô ta nữa, anh thừa biết cô ta có ý gì với anh, nhưng vẫn làm vậy. Đúng vậy, về tình về lý anh đều không sai, nhưng tôi thì không chấp nhận được. Còn nữa, anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi như thế nào đã tự ý nói chuyện với ba mẹ tôi, anh xem tôi là cái gì hả?”
Mai nói xong một hơi thì nhắm mắt lại, tỏ ý không muốn nghe thêm lời nào nữa .
“Mai ..” Vương Đình Quân định nói gì đó nữa nhưng thấy cô đã nhắm mắt, anh đành phải dừng cuộc nói chuyện này lại, lái xe đến trường mẫu giáo. .
Đã mấy ngày Thiên An không nhìn thấy Vương Đình Quân, cô bé nhìn thấy anh thì vui vẻ nhảy cẫng lên, Vương Đình Quân thuận thế bế con gái lên.
“Baba, baba đi công tác gì mà lâu vậy, con rất nhở
baba đó!” Cô nhóc dùng hai tay vuốt vuốt mặt của Vương Đình Quân vừa nói như chim hót. Mọi phiền não của anh vì nghe được giọng nói của con gái mà tan thành mây khói, anh cười hỏi:
“Thật sao? Ba cũng rất nhớ con gái!”
“Ba về từ lúc nào? Ba gặp anh trai chưa? Anh ấy có sao không?” Cổ nhóc liên tục hỏi.
Cả ngày đi học nhưng cô nhóc lại rất nhớ anh hai, bình thường hai anh em cũng thường xuyên chí chóe nhau nhưng mà xa nhau thì lại không vui, cả ngày ở trường học mà cứ thấy tha thấp thỏm lo cho anh trai.
“Anh trai con không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn rồi, đi chúng ta về với anh trai nào”.
Vương Đình Quân bế cô nhóc ra xe, mở cửa sau rồi cho cô nhóc ngồi vào ghế cạnh Mai, lúc nãy chỉ mình anh vào trường đón con, Mai vẫn ngồi trong xe. Thiên An thấy mẹ lễ phép chào hỏi:
“Chào mẹ!”
“Chào con gái!” “Mẹ ơi, anh trai sao rồi? Con rất lo cho anh ấy”
“Anh con không sao rồi, đợi chút nữa là có thể gặp anh con rồi.”
“Vâng ạ.”
Cà đường về Thiên An không thấy ba và mẹ nói chuyện gì với nhau, cảm giác cứ lạ lạ, là đang giận nhau à?
Nhưng mà cô bé đầu nghĩ nhiều hơn nữa được đầu, thấy ba mẹ không nói gì cô bé cũng ngồi lặng yên trên xe, không bao lâu thì xe đã dừng trước cổng bệnh viện. Vương Đình Quân mở cửa để Thiên An và Mai xuống rồi anh lái xe vào bãi đậu xe.
Khi ba người trở lại phòng bệnh, Thiên Từ vừa mới tỉnh dậy, lúc đầu cậu nhóc tìm kiếm bóng dáng của mẹ nhưng không thấy, chỉ thấy ông bà nội ngoại, cậu và chú, nghĩ bụng giờ này chắc mẹ đi đón Thiên An, không ngờ lúc đi về lại có cả Vương Đình Quần nữa.
Thiên An thấy anh trai nằm trên giường bệnh thì chạy đến ân cần hỏi:
“Anh, anh khỏe chưa?”
“Anh khỏe rồi” Thiên Từ nhìn thấy em gái nét mặt lo lắng, trong lòng chợt ấm áp, bình thường cô nhóc vô tâm. lắm, không ngờ còn có bộ mặt này.
“Khỏe rồi thì tốt quá, không có anh ở trường đúng là không có gì vui, anh đã nghỉ học hai ngày rồi đấy” Thiên An lẩm bẩm.
“Đợi anh khỏe lên anh sẽ đi học cùng em!”
Thiên Từ nhìn sang mẹ Mai, thấy mẹ cũng đúng lúc nhìn cậu, cậu nhóc nở một nụ cười với cô.
Đây là chuyện hiếm có lắm nha!
“Con sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Mai lo lắng hỏi.
“Con không sao, chúng ta về nhà đi, con không thích mũi ở đây” Thiên Từ nói.
“Được, chúng ta đi về!”.
Thế là một đoàn người dọn dẹp một ít đồ trong phòng rồi ra về.