Trưa hôm sau,Vương Đình Trường là người tỉnh dậy trước, anh tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo thư ký mang đến, rồi ngồi tại số pha giải quyết công việc, một lúc sau
mới thấy cửa phòng mở ra.
Vân Hạ tỉnh dậy thấy trong phòng chỉ có một mình, chiếc váy cô mặc hôm qua được xếp đặt ở cuối giường, trên bàn nhỏ bên cạnh chiếc giường có một bộ đồ mới đã chuẩn bị sẵn.
Cô ngồi nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cô làm hại con nhà người ta rồi.
Ôi trời! thật là rắc rối rồi đây!
Nửa thân dưới chợt nhói lên, trên người những vết bầm tím loang lổ, đêm qua đúng là quá kịch liệt, không ngờ người đàn ông này nhìn vẻ hơi gầy vậy mà lại có sức bền hành hạ cô đến gần sáng như vậy.
Nề phục!
Vân Hạ nhịn đau đớn xuống, cầm lấy quần áo rồi nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa qua, rồi bước ra khỏi phòng
Bốn con mắt nhìn nhau, không khó có chút lúng túng, Vân Hạ chột dạ né tránh ánh mắt của Vương Đình Trường.
“Tôi ... tôi có việc phải đi trước.” Cô hơi cúi đầu xuống nói.
Vương Định Trường thấy cô chột dạ như vậy thì nhếch môi cười:
“Sao thế? Nhà thiết kế Hạ tính ăn sạch tôi rồi giờ muốn kiếm đường tháo chạy à?”
Ach!
Cái gì là cô ăn sạch anh chứ? Anh không phải cũng là người rất hưởng lợi sao?
Nếu không muốn thì tại sao lúc đó lại không từ chối đi, cả đêm không phải anh rất nhiệt tình à? Giờ còn nói được mấy câu vô liêm sỉ như vậy?
“Anh nói vậy cũng không đúng rồi, chúng ta chẳng qua là gặp thời thì chơi thôi, người trưởng thành cả rồi, ai cũng hiểu điều đó mà, không phải anh rất hưởng thụ sao?”.
“Cái gì gọi là tôi hưởng thụ chứ? Tôi ra sức cày cuốc để phục vụ cô, thế mà bây giờ lại bị nói như thế tôi đang lợi dụng cháy nhà đề hội của nhỉ?”
“Anh ... được rồi, giờ anh muốn sao?” “Lại ăn sáng đi, vừa ăn chúng ta vừa nói chuyện”
Anh chỉ lên mâm đồ ăn vừa được phục vụ bể lên cách đây không lâu rồi nói.
Nhắc đến đồ ăn tự nhiên đúng là có chút đói, không, là rất đói, cả đêm vận động kịch liệt như vậy có thể không đói sao?
Vân Hạ muốn đi cũng không được, dù sao cũng phải giải quyết cho xong chuyện này trước đã, nếu không thì có lẽ còn bị dây dưa đến sau này thì hơi mệt, nghĩ vậy cô ngồi xuống sô pha đối diện, cầm chén đũa lên ngồi ăn, cái gì cũng phải ăn vào mới giải quyết được.
Trên mâm có mấy thố đồ ăn được đậy kín để giữ nhiệt tránh cho thức ăn nguội đi, mất hương vị, lúc cô mở nắp thố ra, hương thơm của súp vi cá bốc lên, bụng kêu ùng ục, vẫn là thức ăn tốt nhất.
Một món súp, một món tráng miệng, và một ly sữa, thức ăn nhẹ nhàng đúng hương vị khách sạn năm sao.
Ăn xong, cô đặt chén xuống nói: “Tôi ăn xong rồi, có gì anh nói đi?”
Vương Đình Trường vẫn ung dung bấm điện thoại kết nối với lễ tân để yêu cầu họ dọn dẹp chén bát, sau đó mới nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!