“Đến thật là đúng giờ nha,Vân Hạ còn ở trong, tôi về trước đây”.
Nói xong cô cất bước đi về, giờ này chắc Vương Đình Quân đã đón hai đứa nhỏ về đến nhà rồi, đợt này bận quá cô không thể tan làm sớm về nhà chơi với các Con, cũng may có anh.
Về đến nhà thấy hai đứa nhỏ đang ngồi ăn bánh trên sô pha,Vương Đình Quân đang mặc chiếc tạp dề màu sữa của cô loay hoay trong bếp, khung cảnh gia đình hòa thuận thật ấm áp.
“Chào mẹ!”
“Chào mẹ!”
Hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng cửa mở ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mai đã về, ngay lập tức lên tiếng chào hỏi.
Giọng nói dễ thương của các con làm cô trở nên nhẹ nhàng hơn, cô cười tươi rói bước vào nói:
“Dạo này có phải ba đã chiều hư hai đứa rồi không?”
“Không phải đâu, là do con đói quá nên mới nói baba mua, bình thường nếu con không đói thì baba sẽ không mua đâu.” Thiên An bênh vực cho Vương Đình Quân.
Nhưng mà cô là người đẻ ra nó, chẳng lẽ cô không hiểu tính nó sao? Nó có bao giờ không kêu đói đầu chứ, thậm chí đồ ăn vặt nó có thể ngồi ăn cả ngày không no không chán mà.
“Ăn ít thôi chút nữa còn ăn cơm.” “Dạ”.
Mai cởi áo khoác treo lên kệ rồi đi vào nhà bếp, rót một ly nước tụ một hơi hết luôn, sau đó đi lại gần Vương Đình Quân, ôm anh từ phía sau.
“Em mệt à?"
“Ừm, anh cứ làm đi, em ôm anh một chút.” Dựa vào bờ vai này cô cảm thấy mọi buồn phiền dần tan biến, như thể có một năng lực nào đó đã ngăn chặn nỗi buồn trong lòng, chỉ để dư lại niềm vui.
“Chỉ là một cái giải nhỏ thôi, không cần vì mấy chuyện đó mà làm bản thân mình phải suy nghĩ quá nhiều”
Từ trưa nay, khi giải kết thúc anh đã biết chuyện của cô, mặc dù bên ngoài cô tỏ ra không sao nhưng chắc chắn trong lòng cũng có muộn phiền, bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy, ai lại không tiếc nuối chứ?
“Mệt quá thì vào nghỉ chút đi, anh nấu xong sẽ gọi dậy ăn cơm.”.
“Không sao, em ở đây với anh một chút.”
Cô chỉ ôm một chút rồi buông tay ra phụ anh nhặt rau, hình như đây là lần đầu tiên hai người cùng nấu ăn thì phải, mỗi người một tay nên tốc độ cũng nhanh hơn
hàn.
Mai thầm hứa với bản thân mình sẽ cố gắng đi làm về sớm hơn, để cùng nhau làm việc nhà với anh, cô cảm thấy rất thích không khí này, người ta nói đồng Vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn cũng không phải là nói cho
vui.
Vương Đình Quân không biết trưa nay cô đã ăn một bụng hải sản nên anh đã đi chợ mua mấy con tôm hùm, cua và một món canh, một rau xào.
Thiên An thấy một bàn đồ ăn thì wao lên, quả nhiên là ba tốt, lúc nào cũng nấu nhiều món ngon cho cô nhóc ăn.
Thiên Từ mặc dù bề ngoài không thể hiện gì, nhưng rõ ràng trong lòng cũng rất hài lòng.
Một nhà bốn người ngồi ăn uống vui vẻ, tự nhiên những u sầu trước đó không còn một chút dấu vết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!