Nếu như anh ta có một đứa con như vậy thì cũng không tồi? “Tức là nó không có cha sao? Vậy thì càng có căn cứ. Con thử nhớ lại xem, có phải con đã .... với cô gái nào
mà không dùng biện pháp bảo vệ không?” Bà Hương đúng là muốn có cháu đến hồ đồ rồi.
Vương Đình Trường cảm thấy mẹ anh ta chắc chắn bị ai đó kích thích gì đó rồi, bình thường bà cũng hay cả khịa anh nhưng mà cũng không lấy mấy chuyện như thế này ra cà khịa.
Nãy giờ hai cha con Vương Đình Thông và Vương Đình Quân im lặng để cho hai mẹ con nhà này nháo, bình thường cảnh này cũng đã quá quen rồi.
Hai người này sinh ra đã là khắc khẩu với nhau.
“Con không nói chuyện này với mẹ nữa, nói tóm lại không phải con của con” Nói rồi anh ta chạy về phòng.
Mấy ngày nay Mai vẫn tiếp tục lên công ty để hỗ trợ cho anh trai làm nốt mấy giấy tờ còn dở giang, vì có tiền vốn nên công ty về cơ bản đã được an toàn, sẽ tiếp tục vận hành các dự án trước đó.
Đến tối cuối tuần, lúc cả nhà ngồi vào bàn ăn, cô nói: "Ba, mẹ, anh, còn có chuyện muốn nói."
Nghe giọng nói của Mai nghiêm túc vậy, những người trong nhà còn tưởng xảy ra chuyện gì, tất cả đều dừng động tác lại, Thiên Tử và Thiên An cũng không ngoại lệ.
"Có chuyện gì vậy con?" Bà Tâm hỏi.
"Không có gì nghiêm trọng đầu, mọi người không cần phải lo lắng như vậy. Bây giờ công ty cũng coi như ổn
định, con quyết định sẽ không đến công ty nữa, ba mẹ cũng biết là con không có kiến thức gì về quản lý, nên. công ty chỉ có thể dựa vào anh hai. Sắp tới con dự định sẽ mở một phòng thiết kế nhỏ để tiếp tục công việc yêu thích của mình." Mai tâm sự.
Ông Sơn cưng chiều nói con gái:
“Rất tốt, con cứ làm những gì con thích là được rồi, chuyện công ty lần này cũng coi như được giải quyết rồi. Trước đó là do ba quá bất cẩn, làm hai anh em con phải cực khổ một thời gian rồi, bây giờ có anh hai con quản lý, con yên tâm làm việc của mình đi. Nhưng mà làm gì thì làm cũng phải dành thời gian cho hai đứa nhỏ, rồi bạn bè, yêu đương nữa, chứ đừng có suốt ngày chỉ biết công việc là được.”
Mai nghe thấy cả nhà đều ủng hộ cô như vậy thì tự nhiên đôi mắt rưng rưng, mấy năm nay mặc dù ở nước ngoài nhưng ba mẹ luôn gửi tiền đều đặn cho cô, nhưng chỉ có cô mới biết một mình vất vả như thế nào, cô không muốn dùng tiền của ba mẹ nên tự lăn lộn làm việc, cũng may được làm trợ lý cho một nhà thiết kế nổi tiếng Json, anh ta chỉ dạy cho cô rất nhiều thứ, từ những việc nhỏ nhặt nhất để được cô như ngày hôm nay.
Tuy nhiên, về nước cô có lẽ phải bắt đầu từ con số không, thời trang nước nhà bây giờ cũng là khoảng thời gian bão hòa, muốn tạo được thương hiệu thì có lẽ phải mất một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!