Đến gần trưa Mai mới tỉnh lại, xung quanh cô có anh, hai đứa nhỏ, ba mẹ anh và Vương Đình Trường. Lúc đầu anh định gọi cho ba mẹ cô nhưng lại sợ họ sẽ càng lo lắng thêm nên anh không gọi nữa, đợi cô khỏe mạnh rồi
nói tiếp.
Thấy cô mở mắt, mọi người đều xúm lại hỏi thăm: “Mẹ tỉnh rồi à?”
“Em tỉnh rồi?”
“Cháu tỉnh rồi?”
Mai nhìn một vòng để chắc chắn mình không nhìn nhầm, vậy là cô không chết, nhưng mà cô lại dơ bẩn rồi, cô không dám đối mặt với mọi người nữa. Nghĩ thế cô trùm chăn kín mặt mình rồi hét lên:
“Mọi người đi ra đi, mọi người đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy ai nữa...”
Ai cũng đau lòng khi thấy có như vậy, nhưng bây giờ mọi chuyện đều phải từ từ, chắc chắn cô đang bị ám ảnh, cả nhà đành phải đưa hai đứa nhỏ đi ra, chỉ còn Vương Đình Quân ở lại trong phòng với cô.
Anh ngồi bên mép giường, chống hai tay để có nằm giữa, rồi nhẹ nhàng gọi:
“Mai, em nhìn anh được không? Bây giờ chúng ta đã không sao rồi? Chúng ta đang ở nhà chúng ta đây này, em nhìn đi?”.
Mai ở trong chăn nghe anh nói như vậy thì khóc lớn lên huhu như một đứa nhỏ bị ủy khuất.
“Anh đi ra đi, em không muốn gặp ai hết”
“Mai, mở chăn ra nhìn anh, nghe anh nói được không?” Vương Đình Quần nghe tiếng khóc của cô, lòng đau như cắt, anh kiên nhẫn nhẹ nhàng nói.
Bây giờ anh mới cảm nhận được anh yêu có nhiều
Bây giờ anh mới cảm nhận được anh yêu có nhiều như thế nào, trong lúc cô mất tích, anh nghĩ đến vô số thảm cảnh, thậm chỉ nghĩ đến thảm cảnh tàn khốc nhất, nghĩ đến chuyện không có cô bên cạnh anh nữa, như vậy anh sẽ phải làm như thế nào? Làm sao để anh sống tiếp?
Gặp nhau chưa lâu, nhưng đủ để anh nhận thấy tầm quan trọng của cô trong trái tim anh nó lớn như thế nào, nó là tất cả, là động lực của anh.
“Em không thể đối mặt với anh được nữa ... huhu ....em đã không còn sạch sẽ nữa rồi, em không muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh, chúng ta dừng lại đi ... huhu...”
“Mai, em bình tĩnh nghe anh nói, em không dơ bẩn, em chưa bị gì hết, em tin anh đi được không?” Đó như thể là một lời cầu xin của anh vậy, những tên mặt người dạ thú kia đã làm ra chuyện gì mà làm cô bị ám ảnh như vậy, anh sẽ để cho cô tự tay xử lý từng người một.
“Không phải, anh chỉ đang lừa em thôi, anh đi ra ngoài đi, em không muốn gặp ai nữa, để cho em yên đi.” Mai không tin những gì Vương Đình Quân nói, bây giờ tâm trạng cô đang không ổn định, thật sự không nghĩ được gì ngoài bản thân mình đã bị dơ bẩn.
Vương Đình Quân không dám làm gì khiến cô kích động hơn, anh đành phải nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Mai liền bật dậy. chạy vào nhà tắm, cố xả một bồn nước sau đó ngâm
mình vào trong, chà chà xát xát những nơi mà những tên côn đồ kia đụng vào, nhưng cho dù cô có chà xát thế nào cô vẫn cảm thấy bản thân mình dơ bẩn. Làn da trắng nõn của cô trong chốc lát đỏ ửng lên, toàn thân bị cô chà xát không sót một chỗ nào, nhưng vẫn không cảm thấy đỡ hơn chút nào.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm một lúc nữa, làn da đã đỏ rát, Mai đứng dậy choàng chiếc áo tắm được treo gần tường vào, rồi đi ra khỏi nhà tắm, tiếp tục trùm kín chăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!