Còn nhớ lúc đó, anh đã thủ thỉ vào tai cô rằng anh muốn sinh thêm một đứa nữa, bởi vì anh cảm thấy anh đã bỏ lỡ tuổi thơ trưởng thành cùng với Thiên An và Thiên Từ, bây giờ không thể bỏ lỡ một lần nữa, nếu
không chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
Sau đó anh lại nghe tiếng khóc huhu của con trai, là chuyện gì mà khiến cho con trai cưng của anh khóc lóc thảm thiết như vậy? Là ai đã bắt nạt thằng nhỏ, con trai của anh mà cũng dám đụng đến sao?
Thật là to gan!
Anh lấy tất cả chút sức lực cuối cùng bật dậy, nghiêng ngả đi về hướng ánh sáng le lói kia, con đường rất dài, anh cứ đi mãi đi mãi, nó giống như là đường chân trời vậy, không nhìn thấy điểm kết thúc.
“Ba không tỉnh lại thì con sẽ tìm một người đàn ông khác cho mẹ, con và Thiên An, còn có em bé trong bụng mẹ sẽ gọi người đó là ba, rồi chúng con sẽ quên ba luôn.
Huhu ...”
Không được, Con của anh sao có thể gọi người khác là ba và quên anh được?
Anh không thể để cho chuyện này xảy ra được.
Một giọt nước mắt lại rơi xuống cánh tay của Vương Đình Quân, cậu nhóc nhanh chóng lau đi, nhưng cậu nhóc lại nhìn thấy ngón trỏ của Vương Đình Quân đang cử động.
Thiên Từ run rẩy, cậu nhóc cầm lấy bàn tay của anh kêu lên:
“Ba ơi, ba, có phải ba tỉnh rồi không? Ba, ba mở mắt ra đi, ba nhìn con đi...”
Vương Đình Quân cảm thấy có ai đó thôi thúc mình, kêu gọi mình phải chạy nhanh hơn nữa trong cuộc đua này, ánh sáng ngày càng mở ra, làm anh thấy không quen, anh chớp chớp mắt rồi mở ra.
Thiên Từ mừng quá hét lên: “Ba, cuối cùng ba cũng tỉnh rồi? Để con gọi bác sĩ
Cậu nhóc nhanh chóng bấm chuông gọi bác sĩ ở đầu giường, sau đó chạy sang phòng bên cạnh gọi bà nội và chú Trường.
Vương Đình Quận mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường bệnh lạ hoắc, ánh sáng trong phòng làm anh rất chói mắt, khuôn miệng khô khốc nói không ra lời, chỉ thấy Thiên Tử thoăn thoắt chạy đi chạy lại, một lúc sau mẹ và em trai cũng bước vào.
Bác sĩ nhanh chóng đi đến, tiến hành đo đạc chỉ số, thấy Số liệu khả quan hơn, tâm trạng ai ấy đều nhẹ nhõm, rất nhanh Vương Đình Trường gọi điện thông báo cho ba anh,Vân Hạ và Thiên An ở nhà biết tin.
Dù đã khuya rồi nhưng ba người không nhịn được đảnh lên xe chạy vào bệnh viện.
Vương Đình Quân mở miệng thều thào cái gì đó nhưng không ra tiếng, bà Hương nhanh chóng đi đến thấm vào bông gòn rồi chấm chấm lên môi để cho môi anh ẩm ướt hơn, sau đó đút cho anh từng muỗng nước rất nhỏ.
Phải mất cả tiếng đồng hồ anh mới quen với ánh sáng của đèn trong phòng này, anh hỏi:
“Vợ con đâu?” Giọng nói khàn đặc, nhưng khi anh tỉnh lại mọi người đều đến đầy đủ, chỉ là không thấy cô đầu hết.
Giọng nói rất nhỏ, bà Hường phải ghé tai sát miệng anh mới nghe được.
“Vợ con đang nằm ở phòng bên cạnh, con bé bị kiệt sức dẫn đến động thai, Vân Hạ đang ở bên đó với con bé."
“Động thai?” Vương Đình Quần nghe nói cô bị động thai thì nhíu mày lại rồi hỏi. .
“Con không tỉnh lại nên con bé đã phải lên công ty xử lý công việc, cũng không biết bản thân có thai, nên bị động thai, nhưng mà giờ thì không sao rồi.” Bà Hương bình tĩnh giải thích, con trai đã tỉnh lại là được rồi, mọi chuyện có thể từ từ rồi tính, chỉ cần con cháu bình yên mạnh khỏe thì không có gì phải lo lắng nữa.
Thiên An từ lúc đến đã òa vào ôm lấy anh, nhưng bị Vương Đình Trường kéo ra rồi ôm lên người, biết là cô nhóc rất nhớ ba nhưng bây giờ phải để cho anh trai nghỉ ngơi trước.
“Ba ơi, ba cuối cùng cũng dậy rồi, mọi người rất lo lắng cho ba đó” Giọng nói non nớt của con gái làm anh thấy ấm áp hơn hẳn.
Thiên Từ thấy anh ổn định thì im lặng đi ra khỏi phòng, cậu nhóc đi sang phòng bên cạnh với mẹ và giVân На.
Vương Đình Quân nhìn thấy bóng dáng của cậu nhóc đi ra, chỉ mỉm cười bất lực, lúc nãy anh nhớ rõ thằng nhóc thối này đã nói với anh rất nhiều điều, vậy
mà bây giờ anh tỉnh rồi lại không nói gì, học cái nết đó từ ai cơ chứ.
Đến sáng hôm sau Mai mới tỉnh lại, một cánh tay to lớn đang cầm chắc bàn tay của cô.
Cô quay sang bên cạnh, nhìn thấy Vương Đình Quân đang mở mắt nhìn cô, mặc dù anh đang nằm trên giường bệnh những chiếc giường được kéo lên để anh dựa vào.
Mai như không tin vào mắt mình, cô lấy tay còn lại dụi dụi mắt, chẳng lẽ mới sáng ra mà đã hoa mắt ?
Cô định rút tay ra khỏi bàn tay đó thì lại bị cầm chặt hơn.