Người ta đã như thế, bây giờ anh còn nương tay nữa thì anh mới là người ngu!
Nhưng anh biết ba anh rất buồn, cho nên muốn nghe xem ba quyết định như thế nào, anh sẽ nghe theo ba.
Ông Thông ra khỏi phòng sách thì đi lên sân thượng, ông ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, thở dài một tiếng. Họ hàng phía vợ ông chưa bao giờ nhờ và gi, bởi vì nhà họ thuộc hàng công chức, tuy gia đình không phải quá giàu có hay gia thế, nhưng họ lại không quá ham phù phiếm, họ biết thế nào là đủ. Còn phía bên họ hàng nhà ông lại khác, lúc hai vợ chồng nghèo khó thì không thấy ai chạy đến giúp đỡ, nhưng lúc ăn nên làm ra lại thấy sang bắt quàng làm họ. Đã thế lần này còn muốn lấy luôn mạng của con trai ông nữa, đó mà là họ hàng à? Có phải gia đình ông đối xử tệ bạc gì với họ đầu, rất tạo điều kiện để họ có được công việc, ổn định cuộc sống, thậm chí bồi dưỡng để gia nhập cao tầng của Thiên Hạ, thế mà bây giờ lại ăn cháo đá bát như thế, làm càn quá rồi, cho dù con trai ông có quyết định thế nào, ông cũng
tuyệt đối không nhúng tay vào. ở trong phòng sách, ba người ngồi bàn bạc kế sách đến hơn mười giờ đêm,Vương Đình Quân liền hối Mai lên phòng, còn anh và em trai đi xuống phòng bếp pha sữa cho hai bà bầu. Những ngày sau đó Mai vẫn lên công ty như những lần trước, xem như chưa biết gì, tuy nhiên, cô không làm việc mà chỉ lên để đánh lừa mọi người thôi, còn văn kiện được thư ký Nam dùng một cách nào đó âm thầm chuyển về biệt thự cho Vương Đình Quận xử lý, cô chỉ việc lên công ty uống trà, đọc sách thôi.
Một hôm đang ngồi ở biệt thự xử lý văn kiện, Vương Đình Quân nhận được cuộc gọi của Thanh Phong.
“Alo”
“Vương Thế Hùng và mấy người họ hàng nhà cậu đã tập trung ở nhà bà Kim Chi, tôi chỉ muốn báo cho cậu biết chuyện này”
Nhanh như vậy đã có tiến triển rồi à? Chắc cũng nôn nóng lắm rồi đây? “Có thể nghe lén họ nói gì được không?”
“Hên xui, cái thiết bị này bên tôi mới phát triển cách đây không lâu, lần này coi như đưa chúng ra test vậy.”
“Cậu đang ở đâu?” “Ở trước cửa nhà cô họ của cậu.” “Để tôi chạy qua đó.”
Nói xong Vương Đình Quân lập tức ngắt máy, đi nhanh lên phòng thay một bộ đồ thể thao màu đen sau đó lên xe lao ra khỏi biệt thự.
Lúc đến nơi, có mấy chiếc xe đen hạng lớn đã đỗ sẵn ở đó rồi, để tránh người khác nghi ngờ, anh phải dừng xe ở một nơi khá xa, sau đó đi bộ đến. Đây cũng là một khu biệt thự sang trọng trong trung tâm thành phố, có khá nhiều bảo vệ nhưng mà đã có Thanh Phong bảo kê nên mới dễ dàng ra vào.
Thanh Phong là người đứng đầu của một tập đoàn chuyên sản xuất vũ khí, những trang thiết bị hiện đại phục vụ cho việc tình báo, ngoài ra anh ấy còn là nhân vật đứng đầu trong giới hắc đạo, quan hệ rất sâu rộng với
cả hai giới hắc bạch.
“Sao rồi?” Vừa lên xe,Vương Đình Quân thấy Thanh Phong và ba kỹ sư đang cài đặt những dụng cụ cần thiết để nghe lén.
Đây là thiết bị hiện đại bậc nhất vừa mới được công ty của anh ấy sáng chế ra, đang trong quá trình thử nghiệm, thiết bị này lớn hơn con muỗi một xíu, được cài đặt một chương trình điều khiển từ xa và gắn một máy ghi âm siêu nhỏ trên đó. Thiết bị này có thể bay lượn không khác gì con muỗi, được một người điều khiển bằng một chiếc remote hoặc có thể điều khiển trên máy tính.
Quả là hiện đại! Có vài đứa bạn như thế này mà nhờ!
“Đã setup xong mọi thứ” Thanh Phong nói với Vương Đình Quận sau đó nói với ba kỹ sư:“Khởi tạo bảo bối đi mấy đứa!” .
Một trong ba người kia ôm lấy chiếc máy tính, bàn tay như đang nhảy múa với bàn phím máy tính, nhìn rất ngầu. Một người cần thận, nhẹ nhàng cầm con muỗi ra khỏi cái hộp được tạo ra chỉ để dành cho chúng. Người cuối cùng đang chuẩn bị loa để kết nối... .
Những thao tác được thực hiện rất lưu loát, xem ra cũng không phải là chưa thử bao giờ, vật này chắc được sáng chế ra lâu rồi, chỉ là ít dùng thôi.
Vương Đình Quân và Thanh Phong được phát mỗi người một bộ tai nghe.
Người kỹ sư ôm máy tính sau khi nhảy múa trên bàn phím thì ấn nút Enter để bắt đầu, Con muỗi cũng được bay lên đi thẳng vào biệt thự.
Con muỗi bay khá chậm, phải mất tầm vài phút mới đến được phòng ăn của nhà Vương Kim Chi, kỹ sư điều khiển nó đậu vào đèn chùm ở trên trần nhà ở chính giữa bàn ăn, có thể nghe rõ mọi người nói chuyện.
Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu ngồi vào bàn ăn, phía trên bàn rất nhiều món ngon, đều là sơn hào hải vị. Trước đây họ đời nào được ở trong một ngôi nhà sang trọng như vậy, nếu không phải Vương Đình Thông giúp đỡ thì bây giờ chỉ sợ vẫn còn ngồi bán hàng ở các sạp ngoài chợ.