Đây không phải là đứa cháu đầu tiên nhưng là đứa cháu đầu tiên được chăm sóc từ lúc lọt lòng, cảm giác nó khác hoàn toàn với Thiên An và Thiên Tử, ban đầu đều có những thiếu sót nhưng cảm giác được chăm sóc con trẻ là một điều hết sức thú vị.
Vương Đình Quân quyết định không khởi kiện vụ tại nạn vừa rồi, nhưng anh cũng không để cho những người có động cơ hãm hại anh được thành toàn, đám họ hàng anh quyết định để cho bọn họ tự sinh tự diệt, từ nay không còn dính dáng gì đến nơi nữa, coi như không có những người họ hàng như vậy. Còn một nhân vật nữa cũng phải được xử lý đó là ông Hào - tổng giám đốc công ty Thiên Sắc, cũng là bạn thân của ba anh.
Toàn bộ dự án đều bị thu hồi vốn, nhà xưởng làm ông ta không kịp trở tay, không ngờ Vương Đình Quân lại có thể tuyệt tình đến vậy.
Ông ta không có cách nào khác đành phải muối mặt gọi điện cho Vương Đình Thông hỏi thăm, giúp đỡ, nhưng ông Thông đẩy hết toàn bộ quyền quyết định cho hai người con trai. Thế là ông ta lại muối mặt đi đến Thiên Hạ đề gặp Vương Đình Quân, tuy nhiên lễ tân không cho vào, nói tổng giám đốc hiện tại đang họp, không tiếp khách.
Ông ta có một dự cảm không lành, thái độ quả quyết của ông Thông, giờ lại đến sự phũ phàng của con trai ông ấy, chẳng lẽ .... .
Trần Văn Hào tìm một chỗ khuất người, rút điện thoại ra gọi một cuộc cho Vương Thế Hùng:
“Alo.”
“Chú Hùng à? Bây giờ rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút?”
“Có gì anh cứ nói qua điện thoại luôn đi.”
Trần Văn Hào cúi người xuống, lấy tay che lấy điện thoại để tránh người khác nghe thấy rồi nhỏ giọng hỏi:
“Có phải Vương Đình Quân đã biết được chuyện gì không, sao tôi thấy thái độ của nó lạnh lùng vậy?”
“À, quên nói cho anh biết, nó đã biết hết rồi, bây giờ tôi cũng đang phải chống chọi sống qua ngày đây, chúc anh may mắn ....Tút ... tút ....tút...”
Còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị tắt máy, Trần Văn Hào đứng ngơ ngác như trời trồng. Một lễ tân đi đến gọi vài tiếng mà ông ta cũng không nghe thấy gì nữa, cho đến khi lễ tân kia phải lay lay cánh tay của ông ta, ông ta mới hoàn hồn.
“À, có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc đã họp xong, mời ông lên ạ” Lễ tân rất lễ phép nói.
“À ....được, à ... bây giờ tôi có việc đột xuất, phải đi trước, hẹn hôm khác vậy ...”.
"Da?"
Ông ta một mạch đi ra hướng cửa, nhân viên lễ tân ngơ ngác nhìn theo không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một năm sau.
Tại một khách sạn lớn nhất thành phố.
Tiếng nhạc du dương vang lên, đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, sang trọng, ở giữa sảnh có một đường đi được kê cao lên, rải một tấm thảm màu đỏ rực rỡ, đại sảnh và hai bên đường được trang trí toàn bộ bằng hoa hồng xanh nhập khẩu tươi mới, ai cũng phải trầm trồ, rửa mặt mà nhìn.
Phía hai bên là đông đúc anh em, họ hàng, khách. khứa, đối tác ăn mặc sang trọng, lấy đen và trắng làm chủ đạo, tuy nhiên, mấy người họ hàng gần được mời nhưng không hề thấy mặt ai, có lẽ sau những sự việc kia đã không còn mặt mũi nào đến dự nữa. Gia đình Ngân Chi sau sự tình đó cũng rút hết toàn bộ tài sản còn lại, chuyển ra nước ngoài sinh sống, không còn liên quan gì đến trong nước nữa, đây cũng xem như là nhân nhượng cuối cùng của Vương Đình Quân đối với những con. người từng là máu thịt, từng là thân thích này rồi.