Thiên Từ mới năm tuổi nhưng lại thành thạo ba thứ tiếng là tiếng Việt, tiếng Pháp và tiếng Anh, với bộ não của thiên tài, cậu chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ hết một lượng thông tin rất lớn.
Mấy chỉ số viết trên tờ giấy cậu nhóc không hiểu cho lắm, nhưng dùng kết quả kia lại làm cho cậu thực sự chấn động.
Dù sao cậu nhóc cũng mới có năm tuổi!
Biểu cảm trên mặt vẫn không che dấu được, đó là biểu cảm kinh ngạc cùng chút khó tin. Cậu nhóc chọn bừa một người đàn ông cho mẹ thế mà lại chọn trúng ba ruột của cậu nhóc, đây có tính là định mệnh không?
Nhưng mà mẹ nói ba của cậu nhóc là trai bao cơ ma?
Tại sao bây giờ lại đổi thành tổng giám đốc nghìn tỷ rồi?
Giờ phút này Thiên Từ cảm thấy bất lực, không biết phải như thế nào, rõ ràng có một chút vui mừng, nhưng cũng rất phức tạp. Ít nhất ba của cậu không phải là trai bao như người mẹ ngốc nghếch kia nói, nhưng nếu ba cậu là người có thể hô mưa gọi gió như vậy tại sao mấy năm qua không hề đi tìm ba mẹ con cậu?
Còn nữa, họ tại sao lại mỗi người mỗi ngả như vậy?
“Chủ chính là trai bao mà mẹ cháu nói sao?” Thiên Từ hỏi.
Vương Đình Quân không biết nên khóc hay nên cười với câu hỏi này!
Người phụ nữ kia luôn miệng nói anh là trai bao thì thôi đi, còn nói với con trai của anh ba nó là trai bao.
Khóc không ra nước mắt. “Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Anh tỏ ra mình vẫn ổn trả lời con trai.
Anh nghĩ rằng bây giờ cậu nhóc chắc chắn sẽ có chút rối bời trong lòng, nhìn ánh mắt xoắn xuýt của cậu nhóc thì cũng đoán được rồi.
Vương Định Quân anh sẽ giải đáp mọi thắc mắc của con trai anh!
Đúng vậy, đây là con trai của anh.
"Ồ! cháu còn tưởng rằng trai bao có thể nhanh giàu như vậy!”
Đây rõ ràng là đang mỉa mai anh trắng trợn nha!
Nhưng mà con trai của anh nói gì cũng được, càng nhìn anh càng cảm thấy con trai anh rất giống anh, từ thần thái, đến đường nét trên khuôn mặt. Thế mà tại sao những lần gặp nhau trước đó anh lại không nhận ra chứ, chắc chắn lúc đó anh bị mù rồi phải không?
Vương Đình Quân không trả lời cậu bé, mà chỉ dùng ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh mỉm cười với cậu.
Thiên Từ có chút không phản ứng kịp với thái độ này.
Trước đây lúc nào người đàn ông này cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng với cậu bé, như thể cậu bé nợ người này mấy trăm tỷ không bằng, vậy mà bây giờ lại dùng ảnh mắt kia, nụ cười kia với cậu, làm cậu thích ứng không được.
Người đàn ông này vẫn hợp với dáng vẻ lạnh lùng kia hơn nha.
Thấy anh không nói gì, Thiên Tử hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!