Một người mẹ như vậy, cộng với con trai cực phẩm của bà, đẻ ra hai đứa cháu bụ bẫm, xinh đẹp, trắng trẻo thế thì đúng là không có điều gì lạ.
“À, được, cháu có thể tư vấn cho cô không?” Bà Hương mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Mai hỏi.
“Rất sẵn lòng ạ!” Mai đáp lại.
Mai cũng chú ý đến bà Hương, nhìn bà khuôn mặt
phúc hậu được chăm sóc chu đáo nên trông bà rất trẻ, đặc biệt là bà mặc chiếc váy do chính có thiết kế màu đỏ rượu, rất sang trọng.
Mai dặn dò hai đứa con ngồi chơi ngoan ngoãn rồi đưa bà Hương vào quầy trang phục trung niên.
Vương Đình Quân bị cô bỏ qua thì có chút hậm hực, đành phải đánh chủ ý lên hai đứa nhỏ, chắc chắn mẹ anh đang muốn tiếp xúc nhiều hơn với Mai nên anh cũng không tiện đi theo, dù sao cũng không thể theo mấy bà già đi vào phòng thay đồ được.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm của cô bé Thiên An anh thật muốn nheo vài cái, không thể không công nhận người phụ nữ đó đã sinh ra hai đứa con rất đáng yêu, đáng đồng tiền bát gạo.
“Chú đẹp trai, cháu còn nhớ chú đó!” Giọng nói trong trẻo dễ nghe như tiếng chim hót của Thiên An vang
lên.
Vương Đình Quân quỳ một chân xuống trước mặt cô bé, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Vậy sao? Thế cháu có thích chứ không?”
“Thích chứ, ai bảo chú đẹp trai như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy chú ở sân bay cháu đã thích chú rồi, anh trai nói sẽ để chú làm ba bọn cháu, nhưng mà chú lại có VỢ rồi. Nếu bạn cháu về sớm hơn thì tốt biết mấy, bây giờ chú đã là ba bọn cháu rồi nha.”
“Vậy bây giờ cháu có muốn chú làm ba cháu không?” “Mặc dù cháu rất thích, nhưng dù sao chú cũng lấy
vợ rồi thì chú là chồng người ta rồi, nên cháu không
muốn nữa.”
Còn nhỏ vậy mà đã biết chồng người ta, nhưng mà ít nhất con bé không thích sản si, tranh giành với người khác.
Vương Đinh Quân có chút dở khóc dở cười.
Nhưng nghe giọng nói của con gái anh cảm thấy rất dễ chịu, ít nhất không giống thằng nhóc thối bây giờ đang đứng nhìn chằm chằm vào anh này.
“Vậy nếu như chú chưa lấy vợ thì sao?”
“Thật sao ạ? Nhưng anh trai nói trên đời này không có “nếu như”” Vương Đình Quân lườm thằng nhóc thối Thiên Từ một cái, rồi đặt hai tay lên hai vai cô bé, nhìn vào mặt cô bé, nghiêm túc nói:
“Sự thật là chú chưa lấy vợ, chú còn đang độc thân, nếu cháu muốn làm con gái của chú thì chú rất sẵn lòng”
Mặc dù cô bé là trẻ con, đều nói trẻ con dễ quên, nhưng trước mặt là con gái của anh, anh không muốn đề cô bé phải có bất kỳ hiểu nhầm nào với anh.
Cô bé nửa tin nửa không, khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác, hướng ánh mắt về phía Thiên Tử để cầu cứu, nhưng rõ ràng là anh trai đã dùng ánh mắt khinh thường để đáp lại cô bé.
Hừ! Anh không giúp thì em không cần nữa. “Thật sao ạ?”
“Tất nhiên!”. “Vậy chúng ta ngoắc tay, ai nói dối thì làm cún con!”
Nói rồi cô bé đưa ngón tay út ra trước mặt Vương Đình Quân chờ anh xác nhận, đối với trẻ con mà nói, đây là phương thức xác thực lời hứa.
Vương Đình Quân cảm thấy cách này thật là ấu trĩ, nhưng con gái của anh lại quá đáng yêu, nên anh đưa tay ra, móc vào tay cô bé, cho cô bé một câu trả lời.
Hai người đã đạt được thỏa thuận, cô bé vui vẻ nói: