Mai không biết nên thế nào với vị khách này, chỉ thấy bà đúng là quá nhiệt tình, nhưng hai người cũng chưa thân thiết đến mức có thể đi chung trong các sự kiện, người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ cô thấy sang bắt quàng làm họ.
Nhưng vì sao Vương phu nhân này lại muốn thân thiết với cô như vậy?
"Để nói sau đi ạ..." Mai thật sự không dám hứa, dạo này cô quả thật rất bận, hai đứa nhỏ đã đến trường mẫu giáo, cần người đưa đi đón về, mẹ cô già rồi cô không thể cứ nhờ mẹ mãi được nên đành phải tự đưa đón, chuẩn bị đồ dùng cho chúng. Còn chuyện cửa hàng nữa, qua một thời gian đầu hơi trầm lắng, bây giờ cửa hàng cũng có doanh thu không tệ, ít nhất là có thể đảm bảo được các khoản phí hàng tháng, cửa hàng mới mở như vậy cũng quá tốt rồi.
"Được rồi, cô không ép cháu, nếu cháu có thời gian. thì đi cùng cô, cô biết cháu suy nghĩ điều gì, nhưng không sao, nếu danh tiếng của cô có thể giúp gì cho cháu thi cô cũng không ngại." Bà Hương cũng là người đã từng bươn trải ngoài xã hội, bà nhìn là biết suy nghĩ của cô gái nhỏ này.
Người ta còn muốn dựa hơi danh tiếng của bà còn không được, thế mà cô gái này lại sợ tai tiếng.
Không biết nên nói cô ngốc hay quá thật thà nữa.
Làm kinh doanh thật thà quá cũng không phải là chuyện tốt.
Mai không nói gì chỉ nhìn bà nở một nụ cười rồi tiếp tục ngồi ăn.
Một lúc sau, bà Hường đi vào nhà vệ sinh, một mình Mai vẫn ngồi ở quầy đồ ăn chăm chú thưởng thức những món ăn ở đây.
Bà Hương vừa đi chưa được mười phút thì đã có người đến kiếm chuyện rồi.
"Aizo, là ai thế này? Không phải là nhà thiết kế mới tạo lập thương hiệu riêng đây sao?"
Giọng nói không thể quen hơn này là của Ly vang lên sau lưng Mai.
Cô nghe thấy nhưng cũng không thèm quay đầu lại, tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay cô đi cùng với sự phụ nên không thể xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ ảnh hưởng đến anh ấy thì mất mặt lắm.
Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió vẫn chẳng ngừng, Ly thấy Mai không phản ứng lại thì tiến lên đứng đối diện Với cô.
"Chẳng lẽ cửa hàng làm ăn không được nên cô trốn vào đây để ăn chực đấy chứ?"
Cái giọng nói chanh chua làm người ta phát ghét. Mau ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô ta:
"Đó là chuyện của tôi, đếch liên quan đến cô thì phải?"
Bà Hương vừa quay lại thì đã nghe Mai nói tục như vậy, tuy nhiên bà không cảm thấy phản cảm, nếu người phụ nữ kia không kiếm chuyện thì bà tin là Mai không đối xử như vậy đầu, bà quyết định đứng phía sau để hóng hớt.
“Ha, một nhà thiết kế vừa mới bắt đầu, cô nghĩ có có thể đến đây sao?” Ly mỉa mai. Mai cảm thấy hôm nay cô thật sự xui xẻo, gặp phải con ruồi đuổi không đi này.
“Thì sao? Cô có thể đến sao tôi lại không?” Cô không thèm nhìn cô ta nữa, cúi xuống tiếp tục với mấy món ăn ưa thích của mình.
“Haha, mở miệng mà không động não à? Ít nhất tôi cũng đã hoạt động trong ngành mấy năm rồi, chẳng lẽ cô có thể sánh được sao? Trước đây cô học giỏi lắm mà, nổi bật lắm mà? Sao bây giờ đến dự một bữa tiệc cũng phải khép nép vậy?”
Mai còn chả thèm nhìn, tặng cô ta một câu:
“Cô nói đúng nha, tôi tự nhận mình không sánh được với cô, bởi vì nhân cách của tôi không rẻ tiền như cô đâu.”
Bà Hướng nghe ai nói câu này thì muốn cười phá lên, đúng là sảng khoái.
Cô gái này không hề yếu đuối như vẻ ngoài, ngược lại, cái miệng đủ độc nha, bà càng tiếp xúc càng thích cô.