“Có một sai sót nào đó giờ cháu phải tìm hiểu, nhưng mà vải dùng cho lô hàng mới này bị tráo đổi, không phải là loại vải trước đó cháu đã chọn.”
“Vậy lô hàng này cháu tính sao?”
“Tạm thời chuyển vào kho ..” Mai nói với giọng đượm buồn.
“Như vậy thì tổn thất sẽ rất lớn đó.” Bà Hương lo lắng hỏi.
Sau đó bà đứng dậy đi đến chỗ trưng bày sản phẩm mới, bà nhìn nhìn cũng không có gì bất ổn cả, ngược lại thiết kế rất bắt mắt.
“Cô thấy đồ này rất tốt mà, lỗi ở đâu vậy?” Bà cũng được xem là người sành sỏi trong giới thời trang, hàng loạt thiết kế nổi tiếng đều thuộc quyền sở hữu của bà,
bà không nhận ra có điều gì bất thường ở đây cả.
Mai giải thích: “Khách hàng thường sẽ không nhìn ra điểm này, nhưng loại vải này nhìn qua thì không thấy có gì khác, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sợi vải to hơn, và khi mặc vào sẽ không có cảm giác mịn màng như vải cao cấp, cháu thà chịu lỗ một chút cũng không thể để lại tiếng xấu được, như vậy sau này sẽ rất khó phát triển. Đợt này bọn cháu đã quá sơ sẩy, không xuống xưởng may đề kiểm tra, nếu không sẽ không đến mức như vậy...”
“Không sao đâu, lần này cháu hãy xem như một bài học quý giá, sau này cẩn thận hơn là được.” Bà Hương an ủi.
Đúng là một cô gái có trách nhiệm và có tâm với nghề nghiệp. Có chuyện xảy ra đầu tiên sẽ nghĩ đến trách nhiệm của bản thân, thà tổn thất một chút cũng không muốn ảnh hưởng đến uy tín của thương hiệu.
Bà Hương cảm thấy thương hiệu này trong tương lại nhất định sẽ rất thành công.
“Lần này thật sự xin lỗi cô, đợi lô hàng mới cháu sẽ tặng cô một bộ, coi như là quà, được không ạ?”
“Thật sao? Vậy cô sẽ chờ đợi, thôi cháu làm việc tiếp đi, cô đi trước.”
“Chào cô ạ.”
Bà Hương vừa ra khỏi cửa hàng Thiên An, bà lấy điện thoại ra gọi cho Vương Đình Quân.
Lúc này anh đang ngập mặt với đồng hồ sơ cho dự án sắp đấu thầu sắp tới, từ sáng tới giờ còn chưa ngẩng
đầu lên được mấy lần, ly cà phê thư ký pha cũng chưa kịp uống ngụm nào.
Đều nói những người đứng trên cao của đỉnh danh Vọng đều rất sung sướng, nhưng người ngoài lại không hề biết họ đã phải nỗ lực không ngừng nghỉ không chỉ một vài ngày, mà là ngày nào cũng vậy giống như anh bây giờ.
Điện thoại đổ chuông.
Anh liếc qua một cái, thấy mẹ gọi đến mới dừng bút lại để nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!