Mặc dù bây giờ Thiên Từ vẫn chưa gọi anh là ba nhưng anh vẫn xưng ba con với cậu nhóc. Ban đầu, cách xưng hô này chỉ dành cho Thiên An, nhưng sau đó như quen miệng, anh cũng xưng như vậy với cậu nhóc luôn, cho dù cậu nhóc tỏ vẻ không thích nhưng anh vẫn giữ nguyên cách xưng hô này.
Xe ô tô đi vào cổng biệt thự rộng mênh mông, Thiên Từ chăm chú nhìn ra ngoài, không ngờ cơ ngơi của ba cậu nhóc lại rộng lớn như vậy, hai bên đường rất nhiều hoa và rau cỏ, còn có ao cá, rất gần gũi với thiên nhiên.
Xe đậu ở trước cửa biệt thự, hai ba con đi vào trong, bà Hương và ông Thông đang ngồi chờ Vương Đinh Quân về. Hai người dù là ông bà nội ruột nhưng
cũng không dám đến bệnh viện, cho nên chỉ có thể ở nhà chờ tin tức từ con trai thôi, trong lòng cũng như lửa đốt.
Hai ông bà nhìn thấy Vương Đình Quân đưa cháu trai của họ trở về thì tròn mắt há miệng, không ngờ ngày này lại đến sớm vậy, bình thường hai người chỉ có thể lặng lẽ lái xe đến cổng trường giờ tan tầm để nhìn trộm cháu nội, không ngờ hôm nay thế mà cậu bé lại về đây rồi.
“Đây là ông bà nội, con chào ông bà nội đi.” Vương Đình Quân hướng ông Thông và bà Hương để giới thiệu cho Thiên Tử.
Thiên Từ nhẹ nhàng mở miệng:
“Cháu đã thấy hai người ở cổng trường nhiều lần, nhưng bây giờ mới chính thức gặp mặt, chào ông bà.”
Hai ông bà nào đó có chút xấu hổ!
Họ chỉ ngồi trong xe ngắm chút thôi mà sao cậu bé lại biết được.
“À, chào mừng cháu về nhà, cháu uống gì bà làm cho cháu?”
Thiên Từ nghĩ nghĩ một chút, dù sao cũng là ông bà nội của cậu nhóc, nhìn cũng có vẻ dễ gần, không mặt lạnh giống như ba cậu,“ cho cháu xin một ly nước lọc ạ.”
Bà Hương cười tươi như nở hoa: “Được được, để bà đi lấy cho cháu”
Vương Đình Quân nhìn sang cậu nhóc nói:“Con ngồi đây chơi với ông bà nội, ba lên phòng tắm rửa một chút rồi chúng ta vào bệnh viện được không?”
Thiên Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Lần đầu tiên Thiên Tử đến đây nên hơi lạ và ngạc nhiên, căn phòng được thiết kế theo phong cách châu âu sang trọng, lấy màu trắng làm chủ đạo, những món đồ trang trí trong phòng tuy cậu nhóc không biết nó có giá trị cụ thể là bao nhiêu nhưng thật sự không có cái nào là rẻ tiền. Nhà ông bà ngoại đã rất rộng và đẹp rồi, không ngờ so với ngôi biệt thự này thì chẳng thấm thía vào đầu, rất biết tận hưởng cuộc sống đấy chứ. Giữa thành phố đắt đỏ này mà có được một không gian rộng rãi thoáng đãng như một vùng quê như vậy thì không cần đoán sự giàu có nữa.
Bà Hương rót nước và cắt một dĩa hoa quả đặt trên bàn, Thiên Tử cầm ly nước uống một ngụm.
“Cháu uống đi, nếu còn khát bà sẽ lấy thêm, còn nữa, có hoa quả đấy, cháu muốn ăn gì thì cứ lấy nhé!”
“Vâng ạ.”
Hai ông bà nhìn thấy đứa cháu trai ruột của mình thì mừng rớt nước mắt, bà Hương không kìm nén được khóc thành tiếng:
“Huhu ... huhu ...”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!