Vòm ngực rộng rãi, săn chắc, bụng không chút mỡ thừa nào, đây chính là kiệt tác của tạo hóa.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng người của ba ruột, cậu nhóc nhìn đến mê man, không hổ danh là ba ruột của cậu, thế mới xứng với cậu, sau này cậu nhóc cũng sẽ rèn luyện để có được thân hình như vậy.
“Ngưỡng mộ sao?” Vương Đình Quân lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Thiên Tử.
“Chú làm ơn đừng che liêm sỉ nói chuyện với cháu như vậy, nếu Thiên An và mẹ Mai nhìn thấy thì có thể ngưỡng mộ và thích thú chứ cháu là nam thẳng, không có đam mê này” Đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, cậu nhóc cảm thấy mình bây giờ có chút cắn rứt lương tâm.
Vương Đình Quân nhìn thấu suy nghĩ của cậu nhưng không nói thêm, mở tủ đồ ra lấy một bộ đồ thể
thao rộng rãi, cứ tự nhiên đứng trước mặt cậu nhóc thay đồ.
“Chủ đang khoe hàng sao?”
Nhìn thật chói mắt mà, không có chút ngại ngùng nào cả.
“Có gì phải khoe đầu, chúng ta đều là đàn ông, trên cơ bản những bộ phận đều như nhau, nhưng dù sao bây giờ so về chất lượng thì con quả thật là không so được.” Anh đắc ý nói.
“Thật là vô liêm sỉ, lại đi so hàng với một đứa con nít.” Thiên Tử có chút bực bội, khinh thường nói.
“Sự thật là vậy, cũng không thay đổi được.” Được rồi, cứ chờ đó, đợi cậu lớn lên đi rồi nói tiếp.
Vương Đình Quân thấy bộ dạng không cam lòng của Con trai thì bật cười, nhìn thật đáng yêu.
Hai ba con trên lầu đi xuống bà Hương đã chuẩn bị đồ ăn đặt trên bàn đề hai người đưa đến bệnh viện, nhưng chưa đi xuống đến nơi thì một bóng người chạy thộc từ ngoài vào.
Là Vương Đình Trường.
Anh ta cảm thấy số anh ta đúng nhọ, những tình tiết quan trọng đều không thể tận mắt chứng kiến, nếu hôm nay không phải là một ngày đẹp trời mẹ anh ta nghĩ đến còn có một người con trai như anh ta mà gọi điện thông báo một chút chắc giờ này anh ta vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy Vương Đình Quân và Thiên Tử đang ở nhà, thầm thở phào một hơi, may vẫn còn kịp.
Tuy nhiên vì chạy quá nhanh nên bây giờ lại đứng thở hổn hển.
Một đứa trẻ chưa lớn được.
“Đây là chú Trường, em trai của ba.” Vương Đình Quần giới thiệu với Thiên Từ rất nghiêm túc, như thể đó là chuyện thằng nhóc cần phải biết vậy.
“Chào chú!” Mặc dù có hơi không thích vẻ trẻ trâu của người chú này, nhưng dù sao cũng lần đầu về nhà, phải lễ phép một chút.
“Nhóc thối, không ngờ chúng ta lại có nhân duyên như vậy, từ nay ta là chú của con, có chuyện gì cần cứ thoải mái mở miệng” Anh ta sảng khoái nói.
Mặc dù mấy lần toàn bị thằng nhóc thối này mỉa mai, nhưng đó là đứa cháu bảo bối của anh ta, ngược lại cảm thấy mỉa mai cũng có gì to tát đâu chứ.
“Vâng, cảm ơn chú.”
“Hôm nay chủ hơi vội, chưa kịp chuẩn bị quà, lần sau chú nhất định tặng cháu một món quà độc đáo”
“Không cần đâu ạ”
Ôi, sao hôm nay nó lại ngoan ngoãn như chú thỏ như vậy chứ, có chút không quen nha.
Nhưng nếu anh ta ở trên phòng của Vương Đình Quân lúc nãy thì có lẽ sẽ không nghĩ như vậy.
ít nhất thì ở đây còn có ông bà nội, cậu nhóc chỉ là nể tình ông bà nội thôi.
Không hiểu sao ông bà nội đáng yêu như vậy, lại đẻ ra hai người con, một người thì mặt dày không biết xấu hổ, một người thì trẻ trâu ngốc nghếch.
Oán trách số phận!
Hai ba con một lớn một nhỏ cầm đồ ăn đến bệnh viện, Thiên An thấy Vương Đình Quân đến thì cô bé mừng rỡ cười rộ lên, tác dụng thuốc giảm đau bây giờ đã hết, mỗi lần cô bé nhúc nhích đều cảm thấy rất đau đớn, mặt mày tái mét, mặc dù rất đau nhưng thấy người mong chờ đến vẫn mở miệng gọi: