Edit: gitothemeow
_____________
Vầng sáng màu vàng nhu hòa chiếu cả căn phòng, ấm áp mà yên tĩnh.
Tra Công không biết chuyện gì vẻ mặt mộng bức cúi đầu, hậu tri hậu giác thấy bộ quần áo dính đầy máu bẩn trong kẽ hở ý thức nhỏ nhặt đã bị thay đổi, đổi thành bộ đồ ngủ màu trắng gạo.
Tuy rằng số đo nhỏ hơn một vòng, mặc lên người có chút chật, nhưng thắng ở chỗ thâm hậu giữ ấm, khiến cho hắn không cảm thấy lạnh vì mất máu quá nhiều.
Bất quá, dù là bộ đồ ngủ khéo léo này, hay là căn phòng ngủ này…
Nhìn quen mắt đến nỗi làm cho trái tim hắn rầm rầm một trận kinh hoàng.
Một cái suy đoán xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng bởi vì thực sự quá mức thái quá, hắn cũng không dám xác nhận.
Thời điểm Tra Công mất trí nhớ hoàn toàn là đại biểu cho cái loại Alpha phổ biến kia, làm việc cuồng bá khốc huyễn, động một chút là cảm thấy Tiểu Mỹ Nhân khẳng định là yêu thầm mình, sở dĩ tìm tới cửa cũng là vì mượn đứa con áp chế chính mình, mục đích chính là vì câu dẫn hắn, muốn cùng hắn kết hôn để hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad. Mà sau khi có lại kí ức, tính cách Tra Công biến hóa 180 độ, giống hệt con đà điểu muốn chạy theo vợ nhưng không dám, mỗi ngày chỉ có thể chôn đầu ở trong cát khóc huhuhu, hằng ngày vô năng phẫn nộ.
Tra Công ngốc lăng nhìn quanh bốn phía, phát hiện điện thoại đang được gắn cáp sạc trên đầu giường, màn hình sáng ngời ngời, nhắc nhở tin nhắn chưa đọc.
Hắn cẩn thận duỗi một cánh tay từ dưới chăn, cầm lấy điện thoại hơi nóng lên.
Là tin nhắn cùng cuộc gọi của Tiểu Mỹ Nhân.
Rất nhiều.
Tra công ấn lại thời gian trình tự, từ xa đến gần, từ trên đi xuống mà chậm rãi lướt xem. Hắn không tự giác nín lại hơi thở, lòng bàn tay vì lo lắng quá độ mà toát mồ hôi, rồi lại không dám chùi vào tấm chăn phát ra mùi thơm của Omega.
Dù sao hấn cũng không quý giá bằng cái chăn này, vạn nhất làm dơ, rất dễ dàng bị Tiểu Mỹ Nhân đuổi ra khỏi nhà.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad. Tin nhắn đầu tiên là ba giờ trước, ngữ khí dữ dằn——
“Anh đột nhiên bảo tôi mang quần áo cho anh là có ý gì? Thuốc ức chế là xảy ra chuyện gì? Sao không gọi cho thư ký của anh?” Thời gian trôi qua mấy phút, Tiểu Mỹ Nhân không thể gọi cho hắn lại hắn tin thứ hai, ngữ khí kém hơn——
“Lê Phó Hân, nhận điện thoại.” Lại qua nửa giờ, tin thứ ba khoan thai đến chậm——
“Anh đang ở đâu? Đừng nháo chơi trò mất tích” …..
Tra Công đọc xong tất cả tin nhắn còn lại, thật sự xấu hổ, hai tai hồng hồng chôn đầu vào sâu trong chăn.
Hắn làm sao lại ngu đến mức trượt tay gọi sai người…
Gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ Nhân đây…
Hơn nữa còn dưới tình huống chật vật như vậy bị đối phương nhìn thấy, còn mang hắn về nhà…
Rõ ràng cái chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này nên là hắn làm với Tiểu Mỹ Nhân, hiện tại không hiểu ra sao lại đổi vai…
Lần này tiểu mỹ nhân khẳng định càng thấy hắn ngốc, càng thêm nhìn không lọt hắn.
Tra Công ủy khuất.