Trương Thanh Lí cũng không thích chơi bóng bàn, chỉ muốn nhân cơ hội ở riêng với Chu Lạc một lát. Cậu vừa đi, cô bé đã suy sụp nửa tinh thần.
Khương Băng Băng cười cô bé: "Sao không đi cùng cậu ấy?"
Trương Thanh Lí lườm cô ấy xem như trả lời.
Cô bé hơi rối bời hỏi: "Băng Băng, cậu và Tô Lạc chỉ là bạn cùng lớp thôi sao?"
"Á?"
"Cậu ấy..." Trương Thanh Lí cũng chưa nghĩ ra mình muốn hỏi gì.
Khương Băng Băng cũng tinh ý: "Cậu ấy chưa từng thích người nào, ngay cả tớ cũng không thấy có ai. Các cô gái đều thầm mến cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết đâu. Hoặc là giả vờ không biết mà thôi. Cậu thầm mến vô ích như vậy, chi bằng trực tiếp theo đuổi đi. Chu Lạc chắc chắn sẽ thi được trường rất tốt, nếu không theo đuổi, sau này muốn cũng chả có cơ hội."
Trương Thanh Lí nghĩ đến ánh mắt thờ ơ của cậu bên dòng suối ngày hôm đó, hơi nôn nóng: "Vậy phải làm thế nào? Tớ không biết cậu ấy có hứng thú với dạng con gái như thế nào?"
Lần này đến lượt Khương Băng Băng lúng túng, cô bé nhíu mày nhìn về phía xa suy nghĩ, ánh mắt từ từ nhìn thấy Nam Nhã tiễn khách ra cửa.
Người phụ nữ kia đẹp thật, đẹp từ đầu đến chân.
"Tớ cảm thấy chị ấy rất quyến rũ." Trương Thanh Lí nói.
Khương Băng Băng cũng cảm thán: "Đàn ông trong trấn đều có hứng thú với phụ nữ như vậy."
Lời vừa thốt ra cả hai đều trở nên ngẩn người.
***
Chu Lạc xách theo một túi đồ ăn vặt trở về, thấy Trương Thanh Lí và Khương Băng Băng đang đi về phía mình, thấy hai cô gái sắp đến cửa hàng của Nam Nhã, cậu hơi sửng sốt, dừng lại, cách mặt tiền cửa hàng sườn xám, thấp giọng hỏi: "Sao hai cậu lại chạy tới đây?"
Trương Thanh Lí nói: "Quần áo chỗ này đẹp, tớ muốn mua quần áo."
Chu Lạc lại sửng sốt, đang nghĩ nên đối đáp thế nào.
Khương Băng Băng kéo Trương Thanh Lí đến cửa hàng sườn xám, đứng trước mặt cậu hỏi: "Đây là đồ cậu mua?"
"Ừ." Chu Lạc hơi mất hồn vía, tuy không nhìn thấy nhưng Nam Nhã chắc chắn nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài.
Cậu đưa túi cho Khương Băng Băng, cô bé nhận lấy chia đồ cho Trương Thanh Lí.
"Cậu không cần sao?"
"Không cần." Chu Lạc nói, sau lưng đã hơi đổ mồ hôi: "Vậy... các cậu đi mua quần áo đi."
Khương Băng Băng chạy đến kéo Chu Lạc:"Cậu vào chọn cùng bọn tớ đi, tiện thể cho luôn nhận xét."
***
Chu Lạc theo đuổi hai người, chậm rãi bước vào cửa tiệm.
Nam Nhã ở sau quầy ngẩng đầu nhìn hai cô khách hàng, khẽ nở nụ cười: "Từ từ xem."
Nói xong, cô cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình. Phí công cho Chu Lạc vừa vào cửa ánh mắt đã không dời khỏi cô, nhưng cô không hề liếc cậu một cái, thậm chí tầm mắt cũng chả quét qua phía cậu.
Quả nhiên là tuyệt tình.
Trương Thanh Lí và Khương Băng Băng chọn quần áo, hình như thích rất nhiều bộ không rời ra được.
"Trước kia sao lại không tới đây chứ?" Khương Băng Băng khẽ nói với Trương Thanh Lí, có cảm giác hận vì gặp quá muộn.
"Đúng vậy." Trương Thanh Lí nói với Nam Nhã: "Chị Nam Nhã, quần áo trong cửa hàng chị đều rất đẹp."
Nam Nhã nghe xong, ngẩng đầu cười: "Cám ơn."
"Nên không biết chọn bộ nào hết."
"Có thể thử mà." Nam Nhã nói, "Quần áo phải mặc trên người mới ngắm được."
Khương Băng Băng cảm thấy sườn xám đẹp, nên đề cử Trương Thanh Lí thử sườn xám, nhưng Trương Thanh Lí hơi ngại, chỉ xem quần áo đang thịnh hành: "Em muốn thử cái váy ngắn này."
"Được." Nam Nhã đứng lên lấy xuống, "Chiếc áo sơ mi bên trên kia là cùng một bộ, có muốn thử không?"
"Vâng."
Nam Nhã lấy váy ngắn xuống đưa cho Trương Thanh Lí, lại kiễng chân lên để lấy áo sơ mi ở trên cao. Người cô như căng ra, sườn xám cũng bó sát lại, làm nổi bật đường cong quyến rũ của cơ thể.
Ánh mắt thiếu nam thiếu nữ đều tập trung vào một chỗ.
Khương Băng Băng đẩy Trương Thanh Lí, bày ra vẻ mặt "nhìn đi".
Trương Thanh Lí khẽ than, nhận lấy áo sơ mi Nam Nhã gỡ xuống, lại do dự. Nam Nhã nhìn ra suy nghĩ của cô bé, hỏi: "Muốn thử bộ khác sao?"
Trương Thanh Lí lè lưỡi.
"Không sao. Em cứ nhìn đi." Nói xong lại treo quần áo lên.
Hai cô gái vui vẻ chạy tới xem sườn xám.
Chu Lạc tranh thủ nhìn thẳng Nam Nhã, nhưng vẻ mặt cô lãnh đạm trái ngược với bầu không khí, treo xong quần áo, xoay người bước đi.
Chu Lạc cắn môi, sự ngột ngạt lởn vởn trong ngực.
Trương Thanh Lí chọn một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, đi vào phòng thử đồ với Khương Băng Băng.
Bên ngoài chỉ còn lại Chu Lạc và Nam Nhã.
Nam Nhã ngồi bên cạnh quầy, cúi đầu cắt vải.
Dù sao Chu Lạc cũng không muốn làm tổn thương cô, khẽ cắn môi đi qua, thấp giọng chịu thua: "Này, chị đừng giận nữa."
Nam Nhã không phản ứng.
Chu Lạc phiền não cào tóc, xoay người sang chỗ khác, hơi thẹn thùng, đỏ mặt nhắm mắt nói: "Tôi sai rồi, xin lỗi."
Cô vẫn không hề có phản ứng.
Chu Lạc sốt ruột, quay đầu lại lập tức sửng sốt.
Nam Nhã vẫn đang cắt vải, trong lỗ tai đeo tai nghe của máy cassette.
Chu Lạc bị nghẹn trong cổ họng.
"Này!" Cậu tiến lên bỏ tai nghe của cô xuống, tiếng nhạc ồn ào phát ra.
Nam Nhã ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Đồng thời bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa phòng thay đồ.
Chu Lạc nhanh chóng buông tay xuống, lui về phía sau một bước.
Cửa phòng thay đồ mở ra, Khương Băng Băng chạy ra trước, cánh tay làm một động tác giới thiệu khoa trương, hưng phấn nói: "Tèn tén ten..."
Trương Thanh Lí ưỡn ngực, vẻ mặt đỏ bừng, hơi do dự đi ra.
Cô gái ngây thơ xinh xắn, hoa đào nở rộ trên bộ sườn xám hồng nhạt, vô cùng trẻ trung xinh đẹp.
Chu Lạc ngẩn ngơ, thất vọng mất mát, hoa đào trên sườn xám, từng đường kim mũi chỉ đều được làm tinh tế, nhưng cậu lại nghĩ đến đôi mắt hoa đào kia, như thản nhiên mỉm cười lại như lúng liếng đưa tình.
Tại sao gần như vậy lại xa đến thế?
Nam Nhã đứng dậy chỉnh lại quần áo cho Trương Thanh Lí.
"Chu Lạc, Thanh Lí mặc bộ này đẹp không?"
Khương Băng Băng gọi cậu, Chu Lạc hồi hồn, đáp có lệ: "Cũng được."
Không bằng được Nam Nhã, xa không thể sánh bằng.
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt Trương Thanh Lí nhạt dần, Khương Băng Băng không chịu buông tha nói: "Đẹp thì nói là đẹp, không đẹp là không đẹp, còn nói cái gì mà cũng được."
"Cậu ấy quá gò bó, không thoải mái. Cậu nhìn chị ấy đi." Nói xong, Chu Lạc không kiêng nể chỉ vào Nam Nhã.
Đến thế này rồi mà Nam Nhã vẫn không nhìn cậu, chỉ chú ý chỉnh lại sườn xám cho Trương Thanh Lí.
Chu Lạc lập tức nản lòng nói: "Hai cậu từ từ chọn nhé, tớ đi đây."
Khương Băng Băng không kịp giữ lại, Chu Lạc đã nhanh chóng ra khỏi cửa hàng, giống như cậu sẽ chết nếu ở lại thêm một giây nữa.
Trương Thanh Lí hơi xấu hổ nắm chặt quần áo, nhỏ giọng hỏi: "Có phải không đẹp không?"
Khương Băng Băng nói: "Tớ cảm thấy đẹp lắm mà. Vừa rồi không nên gọi cậu ta, bọn con trai không có kiên nhẫn đi mua sắm, cậu xem chúng ta chọn quần áo, thay quần áo, cậu ta đều chả làm gì hết. Đúng không?"
Khương Băng Băng nháy mắt mấy cái với Nam Nhã.
Nam Nhã khẽ cười nói: "Tôi thấy một mình cậu ta đứng ở đây cũng rất buồn chán."
Trương Thanh Lí đồng ý, cô bé đứng trước gương ngắm mình mặc sườn xám thật lâu, rất thích nhưng lại cảm thấy không dám mặc ra ngoài, cuối cùng đành mua áo sơ mi và váy ngắn.
Tuy nhiên tới tầm chạng vạng khi Nam Nhã chuẩn bị đóng cửa, Trương Thanh Lí lại tới, muốn mua bộ sườn xám kia.
Trương Thanh Lí ngượng ngùng cười: "Vẫn rất thích, về sau sẽ có cơ hội mặc."
Nam Nhã tháo sườn xám xuống gấp lại, bỏ vào túi.
Trương Thanh Lí đứng ở bên cạnh quan sát, cảm thấy mỗi động tác của cô đều thanh nhã thong dong, không nhịn được nói: "Chị Nam Nhã, em muốn hỏi chị chuyện này?"
"Chuyện gì?"
"Tại sao chị hay mặc sườn xám vậy?"
"Thích." Nam Nhã nói.
"Thích?" Đáp án này khiến Trương Thanh Lí bất ngờ, nói: "Em lại cho rằng chị không thích."
Nam Nhã liếc cô bé.
Trương Thanh Lí nói: "Bởi vì...người trong trấn hình như cảm thấy như vậy không tốt, cho nên không thích chị."
Nam Nhã khẽ cười: "Thứ bọn họ ghét không phải là sườn xám mà là chị. Sườn xám chỉ là dán một cái cớ cho chị thôi, không có nó, thì cũng sẽ có cái khác."
Trương Thanh Lí còn đang đoán ý tứ trong những lời này, Nam Nhã đã đưa túi cho cô bé, mỉm cười nói: "Chị phải đi đón con gái, không giữ em lại được."
Trương Thanh Lí mang theo chiếc túi bị "đuổi" ra khỏi cửa, nghĩ ngay cả bán quần áo cũng là một người phụ nữ rất có cá tính.
Lại nghĩ đến việc buôn bán trong vùng lân cận, hoàn cảnh gia đình chị ấy tốt nhất, rõ ràng có thể làm phu nhân giàu có, nhưng vẫn ra ngoài làm việc. Trương Thanh Lí nghĩ sau này mình cũng cá tính như vậy thì thật tốt.
***
Từ khi ra khỏi cửa hàng của Nam Nhã, Chu Lạc vô cùng chán nản.
Nam Nhã kiên quyết mặc cậu ở bên ngoài, cậu không có cách nào cả. Tâm trạng bất lực cứ kéo dài, từ lúc cậu đi học, làm xong hết đề thi này đến đề thi khác, dồn hết tổn thương vào bài tập để giày vò tình cảm của mình. Điểm thi tháng đã có, Chu Lạc đạt được điểm cao nhất trong lịch sử, hơn người thứ hai những một trăm năm mươi điểm. Ông bà Chu đã sớm quen với chuyện này, nhưng vẫn thưởng cho Chu Lạc năm mươi đồng, Chu Lạc cầm tiền trong tay, song trong lòng không hề vui vẻ.
Mỗi ngày khi tan học cậu đều đến cửa hàng băng đĩa, nhưng Nam Nhã vẫn không hề đến.
Chỉ cần cậu ở trong cửa hàng, thì không ngừng bật đi bật lại ca khúc bi thương "Vẫn cứ thích em", một bộ dạng thảm thương muốn sống muốn chết. Song không ai hiểu được sự đau khổ này, mọi người tới cửa hàng vẫn nói cười ha ha, kể chuyện trời đất.
Mỗi khi đến chạng vạng, những người lớn gần đó sẽ mang con nhỏ quây bàn ghế lại trước cửa hàng tạp hóa xem TV, Uyển Loan và Nam Nhã chưa bao giờ đến, bởi vì nhà họ có TV.
Chu Lạc nghĩ nếu TV nhà họ bị trộm thì tốt biết mấy, nghĩ xong lại cảm thấy vô nghĩa. Cho dù có bị trộm mất, Nam Nhã cũng sẽ mua một cái mới.
Thời gian này, Chu Lạc cũng nghe được tin tức về Nam Nhã một lần.
Có một tối mưa, Chu Lạc đi đón Lâm Quế Hương, hai người che ô đi về nhà, Lâm Quế Hương kể chuyện kì lạ xảy ra vào ban ngày.
Chạng vạng một đám phụ nữ ngồi cửa hàng tạp hóa buôn chuyện, bà chủ cửa hàng phân bón hóa học buôn chuyện về Nam Nhã, là loại chuyện không thể chấp nhận được. Nói cô là loại đàn bà lẳng lơ hư hỏng, bà ta thấy ông chủ cửa hàng kim khí đưa bà xã đi mua quần áo, Nam Nhã lợi dụng khi người vợ đang xem quần áo lén sờ soạng người đàn ông kia. Nói sinh động như thật, đúng lúc Nam Nhã đến mua quýt. Song Nam Nhã không nói lời nào, mua quýt xong rồi đi luôn. Có lẽ cũng chẳng để ý đến lời đồn nhảm, nhưng lúc đi tay hơi run, rơi mất mấy quả quýt, bối rối lắm mới nhặt lên được.
Mọi người bàn tán thêm một lát, sau đó có nhiều người đến xem TV nên tản ra. Ai ngờ bà chủ nói xấu người khác khi đứng dậy không biết thế nào váy bên dưới bị tụt xuống, lộ hết cả đùi, đờ người đứng trước mặt một đám người lớn và trẻ con.
Chu Lạc hừ một tiếng cười, khoái chí nói: "Đáng đời."
Lâm Quế Hương trừng cậu: "Bà ta cũng đủ mất mặt rồi. Đúng là quái lạ, sao váy của bà ta lại đột nhiên bị tụt xuống chứ?"
Chu Lạc nhếch mày.
Nếu có người dựa vào việc nhặt quýt, để váy móc vào đinh trên ghế thì quả thực dễ dàng.
Chu Lạc càng muốn gặp Nam Nhã hơn, nhưng gặp rồi thì có tác dụng gì chứ.
Cậu nghĩ Nam Nhã sẽ không xuất hiện nữa, nhưng chưa được một tuần lại xảy ra chuyện.