Tô Chỉ Nhược: "Có chuyện gì sao chú?" Cô bấy giờ bất ngờ nhìn sang Hoắc Tử Sâm, định rằng sẽ ngắm vẻ mặt đẹp trai đó đang làm gì nhưng lại đụng phải ánh mắt của anh.
Cô xem tivi nhưng lòng đã rục rịch không yên, muốn quay sang nhìn anh thử nhưng sợ bị phát hiện. Ngồi thật lâu cô mới dám quay qua nhìn nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Hoắc Tử Sâm đang nhìn cô.
Khung cảnh có chút ngượng ngùng nên cô nhanh chóng dùng câu hỏi để giảm đi phần nào sự lúng túng của cả hai.
"Không có gì, chỉ là... Nhóc ảnh hưởng đến tôi rồi." Hoắc Tử Sâm dửng dưng như không có gì bình thản nói ra một câu đầy mờ ám như thế. Bản thân anh nói xong cũng cảm thấy câu này có chút không hợp lý.
Nghe xong Tô Chỉ Nhược liền đỏ cả mặt lên, câu nói đó là ý gì chứ? Anh ấy để ý đến mình sao?
Cô quay đầu sang hướng khác, đôi môi ngọt ngào nở nụ cười nhưng sợ anh nhìn thấy vẻ mặt phấn khích đáng xấu hổ này. Tim thì cứ đập thình thịch liên hồi, một tia hy vọng lại lóe sáng lên làm cô càng có thêm một niềm tin mãnh liệt với đoạn tình cảm này.
Tô Chỉ Nhược: "Cháu... Cháu ra ngoài tản bộ một chút"
Vội đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài, cô không dám nhìn trực tiếp vào mặt anh nên đã cúi gằm mặt đi. Tô Chỉ Nhược của hai năm trước dám nghĩ dám làm, dám nhìn thẳng vào mặt anh, đu bám, làm đủ trò để Hoắc Tử Sâm có ấn tượng với mình... nhưng vì đó là thích nên con người ta mới dám dũng cảm, làm điều mình muốn mà không e ngại điều gì, nhưng bây giờ cô đối với anh là thứ tình cảm yêu đương của nam nữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!