"Cô nhóc đó... Có vẻ thân thiết với cậu nhỉ?" Kiều Oanh không vào nói chuyện công việc mà lách sang hỏi chuyện này.
Hoắc Tử Sâm nghe nhắc đến Tô Chỉ Nhược trong lòng liền vui vẻ, nhớ đến hình ảnh nhỏ nhắn đáng yêu kia thì anh lại không tự chủ được mà mỉm cười.
"Tiểu nha đầu này rất phiền phức" ánh mắt anh hiện rõ sự cưng chiều khi nhắc đến Tô Chỉ Nhược, giọng nói cũng dịu nhẹ đi vài phần. Trên môi còn nở nụ cười hiếm gặp, Kiều Oanh nhìn thấy nụ cười này thì lòng liền có chút khó chịu.
Anh ít khi cười, nhưng hôm nay lại chỉ vì một cái tên mà lại nở nụ cười cưng chiều đó. Miệng thì bảo rằng phiền phức, nhưng liệu có thực sự phiền phức như lời anh nói không? Hay là sự yêu thích? Kiều Oanh không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô cảm thấy thật điên rồ. Nhìn tiểu nha đầu đó cũng chỉ đến mức học sinh cấp 3, chắc sẽ không có khả năng. Hơn nữa cô bé đó còn gọi Hoắc Tử Sâm là chú... Chắc là do bản thân cô nghĩ nhiều rồi.
"Thôi vào chủ đề chính đi." Hoắc Tử Sâm nhắc nhở, anh không muốn để tiểu nha đầu phiền phức đó phải chờ lâu nên anh phải tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này.
Nói về công việc thì Kiều Oanh vô cùng nghiêm túc, nói vào những vấn đề trọng điểm chính để tránh mất thời gian. Tầm hơn mười phút thì cũng xong, lúc này anh vừa định rời đi thì Kiều Oanh lại hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!