Hoắc Tử Sâm từ tốn xoa nhẹ đầu cô, tóc rất mềm mại. Trước kia Tô Chỉ Nhược thật sự là một con nhóc phiền phức, đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau. Anh đi gặp mặt đối tác thì cũng gặp cô, nhưng may là còn có chút hiểu chuyện nên không đi tới làm phiền.
Có lần anh đang tắm, vừa ra khỏi thì thấy Tô Chỉ Nhược mở cửa chính bước vào phòng anh.
Lúc đấy Hoắc Tử Sâm chỉ quấn trên người một chiếc khăn, còn nữa thân trên thì trần trụi. Một pha hết hồn, lúc đấy anh chỉ tầm 23 tuổi nên đã khá sợ bởi hành động có chút háo sắc của Tô Chỉ Nhược. Bình thường các cô gái khác đều sẽ bẽn lẽn ngại ngùng, còn Tô Chỉ Nhược thì đi ngược lại hoàn toàn. Một dáng vẻ mà con gái nên có thì sẽ không suất hiện trên người Tô Chỉ Nhược.
Có lúc đang ngủ, mơ màng tỉnh dậy muốn đi uống nước thì vừa mở mắt ra đã thấy có một bóng người mặc váy, xõa tóc dài và ôm con gấu bông trên tay. Anh đã cố không hét toáng lên vì sợ hãi, một pha kinh hoàng, con nhóc này quả thật đáng sợ. Cứ tưởng tượng xem khi bạn mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy một bóng người đang đứng nhìn chằm chằm vào bạn thật lâu, thì tôi bảo đảm bạn sẽ ngất xỉu tại chỗ vì giật mình và hoảng sợ.
Nghĩ lại cũng thật buồn cười, hai năm trước né tránh bao nhiêu thì bây giờ lại không kiềm chế được mà muốn lại gần cô. Cảm giác như có một nguồn ma lực nào đó thao túng, hấp dẫn khiến anh không thể nào lạnh lùng với Tô Chỉ Nhược. Không còn cảm thấy cô nghịch ngợm khó bảo nữa mà bây giờ chỉ cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện và nghe lời.
Dỗ dành cô gái nhỏ xong thì anh tiếp tục đưa cô đi dạo trung tâm, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Rút kinh nghiệm lần đầu, anh cố gắng vận dụng những kiến thức văn học đã học trong suốt mười mấy năm qua để mà bình luận, đánh giá và khen chê những món đồ Tô Chỉ Nhược hướng đến. Tâm tình cô gái nhỏ này cũng thật dễ điều phối, đã trở nên vui vẻ hơn còn rất phấn khích nữa. Đi cũng gần hai tiếng, lúc này cô nhìn giờ trong điện thoại sau đó quay qua nhìn Hoắc Tử Sâm mà nói.
"Chú ơi, đã sắp hết hai tiếng rồi. Chú về công ty làm việc đi ạ!"
"Không về nữa, hôm nay thời gian của chú sẽ dành cho cháu. Đói chưa? Đi ăn nhé?" Anh từ tốn đáp lại.
Thật ra theo lịch trình ban đầu thì sau hai tiếng anh còn phải có cuộc họp, nhưng suy nghĩ một hồi thì quyết định dời lại vào buổi tối. Sẽ họp online, thời gian bây giờ sẽ dành cho tiểu nha đầu này.
Tô Chỉ Nhược thì nghe anh nói dành hết thời gian cho mình, cô lập tức ngơ người ra. Tim đập thình thịch, cảm giác như bản thân được người khác xem là quan trọng và được đối xử đặc biệt, nghĩ như vậy làm cô rất vui. Tô Chỉ Nhược cũng không hỏi gì nhiều mà vui vẻ đi cùng anh.
Vì còn sớm nên chỉ ăn nhẹ một tí để không đói, ăn xong thì tiếp tục đi nơi khác. Lúc này đi ngang qua một nơi có trung bày các loại nhạc cụ, có cả dương cầm được đặt kiêu sa tại một vị trí trung tâm. Bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây đàn. Con tim khẽ xôn xao, đã lâu cô không chạm vào nó, thật nhớ cảm giác quá đi.
Hoắc Tử Sâm thấy Tô Chỉ Nhược nhìn vào cây dương cầm như thế, anh chợt nhớ ra điều gì liền nói.
"Đã lâu không nghe cháu đánh dương cầm."
Hoắc Tử Sâm biết cô trước kia có chơi loại nhạc cụ này, anh vô tình đi ngang qua phòng cô. Phòng không đóng cửa, nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi trên ghế. Tay thon dài mỏng manh chạm nhẹ lên những phím đàn, tạo nên một bản nhạc du dương êm đềm, bắt tai.
Tiếng nhạc thanh thoát và hút hồn khiến người nghe phải nhắm mắt mà hưởng thụ âm thanh dịu nhẹ ấy. Anh không phải người trong ngành, nhưng cũng từng nghe qua nhiều bản tấu với các nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Nghe cô chơi đàn thì anh cũng cảm nhận được phần nào về thiên phú bẩm sinh của Tô Chỉ Nhược.
Anh còn nhớ chính xác bản nhạc đó có tên sonata Moonlight dịch ra là sô-nát Ánh Trăng.
"Chú muốn nghe sao?" cô ngẩn đầu nhìn anh.
"Ừm, muốn biết sau hai năm trình độ của cháu sẽ như thế nào."
"Sau này cháu sẽ đánh cho chú nghe, có điều dương cầm của cháu hiện tại không có trong nước. Cần phải chuyển về đây, chú đợi nhé?"
"Được, đi thôi. Cháu chưa mua giày mà đúng không?" Hoắc Tử Sâm mỉm cười.
"Dạ vâng"
Hoắc Tử Sâm đưa Tô Chỉ Nhược đi mua sắm cũng gần đến chiều tối, Tô Chỉ Nhược thì mỏi chân không nhấc nổi lên nữa. Quả thật đi rất mệt, đi qua nhiều nơi nên chân cũng mỏi rã rời. Đang đi thì cô ngồi xụp xuống, than thở một câu:
"Chú ơi, về đi nha! Cháu mỏi chân lắm, không đi nổi nữa." Tô Chỉ Nhược bày ra bộ mặt khổ sở và mệt mỏi.
"Mệt sao không nói? Mua nhiêu thứ đồ đó đã đủ chưa?" Anh quay người đi lại phía cô, nhìn bộ dạng này của cô quả thật rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!