"Được rồi, về thôi." Hoắc Tử Sâm đỡ lấy Kiều Oanh.
Tô Chỉ Nhược thấy thế cũng đến phụ một tay, cô đang thầm nghĩ: Sao anh không trực tiếp bế lên mà phải dìu như này cho tốn sức chứ?
Tô Chỉ Nhược cùng Hoắc Tử Sâm đưa Kiều Oanh về biệt viện, Hoắc Tử Sâm mang tiếng bạn bè nhưng anh cũng không biết nhà cô ấy ở đâu. Cũng không thể để người say rượu ở một mình tại khách sạn như thế, huống hồ chi Kiều Oanh lại là con gái.
Đưa Kiều Oanh lên phòng dành cho khách, dìu cô lên giường nằm. Lúc này Tô Chỉ Nhược mới nhanh chóng đi làm nước chanh giải rượu. Một lát sau cô đi lên lầu, tay thì cầm cốc nước, tay thì cầm khăn lau mặt. Vừa đến cửa, định bước vào thì chân cô đã lập tức đứng lại. Cô đứng ngoài cửa nhìn thấy Kiều Oanh đang ôm chầm lấy Hoắc Tử Sâm, anh ngồi trên giường đối diện với Kiều Oanh. Nhìn vào góc này thì như rằng anh đang ôm Kiều Oanh rất chặt.
Cô không biết làm gì mà chỉ biết chôn chân tại chỗ, nhìn vào phòng. Thấy Kiều Oanh đang khóc nức nở đến thương tâm.
"Làm sao bây giờ, mẹ tớ sắp không qua khỏi rồi. Tớ thật sự không biết làm gì... hức... chỉ có thể chấp nhận sự thật, nhưng mà làm sao đây. Tôi chỉ còn mỗi mình bà ấy là người thân duy nhất."
"Kiều Oanh, cậu bình tĩnh. Đừng như thế, mẹ của cậu đã mệt mỏi lắm rồi. Có thể điều tôi nói thì cậu sẽ không muốn nghe, nhưng việc sống chết đều được định sẵn. Ai cũng phải trải qua giai đoạn rời xa người thân, cậu hãy suy nghĩ thoáng lên. Mẹ cậu đã gắn gượng suốt nhiều năm nay, bà ấy hiện tại đã chống cự hết nổi rồi. Cái chết có thể sẽ là sự thoải mái cho bà ấy, cậu đừng quá thương tâm."
Hoắc Tử Sâm có phần bối rối, anh rất ít khi an ủi một ai. Chân tay có phần lúng túng, tay vuốt nhẹ lưng Kiều Oanh, nói lời an ủi như hai người bạn thực sự. Tô Chỉ Nhược đứng ngoài cửa nghe được câu chuyện, cô liền cảm giác đau lòng.
Chị ấy mất đi người thân duy nhất, đau khổ đến mức phải uống rượu để giải sầu. Nhưng bản thân cô cảm giác có chút khó chịu khi thấy anh an ủi Kiều Oanh nhiều như thế. Cô chưa bao giờ nghe anh nói nhiều như hiện tại, bản thân tự trách tại sao quá ích kỷ.
Kiều Oanh là đang trong giai đoạn tuyệt vọng, cần có một người ở bên cạnh bầu bạn trấn an tinh thần. Bản thân không thể vì tình cảm nam nữ mà đi ganh đua ích kỷ, ghen tị với chị ấy. Nhưng dẫu sao cũng có chút buồn lòng, cả hai càng ở cạnh thì càng thấy hợp nhau. Cô cảm giác như mình không thể chen chân vào mối quan hệ này.
Lúc này dì Phương ở dưới lầu đi lên, thấy Tô Chỉ Nhược ở trước cửa phòng. Bà cũng nhìn theo thì thấy một nam một nữ đang ôm nhau trên giường, có chút lo lắng. Bà liền cố ý nói to một chút để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Cậu chủ, tôi đem đồ thay đến cho Kiều tiểu thư."
Vừa nói vừa bước vào, Hoắc Tử Sâm nghe vậy mới buông Kiều Oanh ra rồi quay lại nhìn. Anh thấy vẻ mặt thất thần của Tô Chỉ Nhược thì bản thân chợt cảm giác bồn chồn, chột dạ. Vội đứng dậy đi về phía Tô Chỉ Nhược mà nói.
"Cháu đến lâu chưa? Nào đưa nước đây cho chú." Hoắc Tử Sâm vừa nói vừa nhìn sắc mặc của Tô Chỉ Nhược.
Tô Chỉ Nhược biểu cảm có chút thờ ơ, cô mỉm cười nhẹ nhưng không tươi tắn gì rồi đưa cốc nước cùng tấm khăn trắng cho anh.
Lúc này Tô Chỉ Nhược cũng vào theo, cả bốn người ở trong một phòng. Dì Phương bây giờ liền quay sang nói với Hoắc Tử Sâm.
"Cậu chủ, tôi phải lau người cho Kiều tiểu thư, cậu ra ngoài một chút đi."
Hoắc Tử Sâm gật đầu, lúc này Tô Chỉ Nhược cũng ra ngoài theo. Vì bị dì Phương đuổi, nhưng đâu ai biết rằng dì Phương đang âm thầm tạo cơ hội cho cả hai ở riêng, dù gì hành động ôm ôm ấp ấp đó cũng cần lời giải thích.
Tô Chỉ Nhược xuống dưới lầu, cô không ngoảnh đầu lại nhìn anh lấy một cái. Không phải bản thân giận hờn vô cớ, hay ghen tuông ích kỷ chỉ vì một cái ôm an ủi. Cô chính là đang suy nghĩ về tương lai của cả hai, không biết sẽ đoạn tình cảm này sẽ đi về đâu. Cô quả thật rất yêu Hoắc Tử Sâm, nguyện vì anh mà thay đổi. Nhưng giờ đây ở cạnh anh lại có một người con gái ưu tú xinh đẹp đến thế.
Việc này không khỏi tránh khỏi sự tự ti, mặc dù bản thân đã rất giỏi giang, có gia thế lẫn nhan sắc nhưng luôn cảm giác tự ti. Yêu thầm là thế, dù cho bản thân tài giỏi đến đâu nhưng chỉ cần gặp đối thủ thì bản thân bất giác sẽ giè chừng, e ngại trước đối thủ. Sẽ cảm thấy họ hơn mình rất nhiều thứ nhưng thật chất thì chưa hẳn là như vậy.
Hoắc Tử Sâm thấy nãy giờ Tô Chỉ Nhược không thèm nhìn mình, anh liền bức rức khó chịu. Không kìm được mà kéo lấy tay cô rồi hỏi:
"Cháu sao vậy? Có gì khó chịu sao?"
"Không sao, chỉ là hơi mệt một chút." cô cười nhạt sau đó rụt tay về rồi đi thẳng về phía phòng bếp, bỏ lại mình Hoắc Tử Sâm bơ vơ ở đó.
Anh thật sự không hiểu cô đang bị cái gì, nhìn thái độ né tránh lạnh nhạt kia của Tô Chỉ Nhược thì anh càng khó chịu, tim có hơi nhói, đôi chân mày cau lại nhăn nhó, ánh mắt nghĩ sâu xa. Bản thân lại không thích cảm giác này chút nào, ngột ngạt, khó thở, bức rức nhưng chẳng làm gì được. Thôi thì để ngày mai sẽ hỏi sau vậy, vì bây giờ Tô Chỉ Nhược không muốn nói thì anh cũng chẳng hỏi được.
Sáng hôm sau.
Hoắc Tử Sâm xuống lầu, với dáng vẻ có hơi mệt mỏi. Hôm qua anh đã thức khuya để làm việc, tờ mờ sáng mới chợp mặt một chút nhưng ngủ không ngon vì cứ nghĩ đến thái độ của Tô vào tối đó thì anh lại càng trầm tư nhiều hơn.
Day nhẹ vầng thái dương, anh xuống lầu nhìn xung quanh một chút thì hỏi dì Phương.
"Tiểu nha đầu kia đâu rồi dì Phương? Con bé vẫn chưa chịu dậy sao?"
"À Chỉ Nhược con bé nó đi học từ sớm rồi, cũng không thèm ăn sáng mà chỉ uống một hộp sữa. Kẹo ở trên bàn cũng quên lấy đi, không biết con bé bị làm sao." dì Phương cố ý nhấn mạnh chuyện bất thường của buổi sáng hôm nay.
Mọi hôm Tô Chỉ Nhược luôn luôn ăn sáng đầy đủ, hộp kẹo luôn cầm khư khư trên tay có bao giờ để quên đâu, hôm nay tâm trạng có vẻ không được tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!