Thành phố Thiên Tân
"Việc gì?" Hoắc Tử Sâm nhận thấy điện thoại của Diệp Tinh Húc liền ra ngoài nghe máy.
"Bé con nhà cậu bị thương rồi, đang ở bệnh viện A... con bé... tút tút tút." Diệp Tinh Húc chưa kịp nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Hoắc Tử Sâm nghe tin cô bị thương liền vội vàng lấy chiếc áo khoác vest trên ghế rồi mặc vào, lúc này Kiều Oanh đi đến mà hỏi.
"Cậu đi đâu vậy?" Kiều Oanh giọng có chút nghẹt, vì khóc khá nhiều nên mắt cũng hơi sưng, đôi môi nhợt nhạt, sắc mặt có hơi tiều tụy.
"Chỉ Nhược bị thương, tôi phải về Bắc Kinh gấp." Trên mặt của Hoắc Tử Sâm lộ rõ sự lo lắng, giọng nói có phần nhanh và gấp.
"Ở đấy không phải có dì Phương và Diệp Tinh Húc bạn của anh lo sao?" Kiều Oanh nghe vậy có chút không vui, tại sao mỗi khi nhắc đến Tô Chỉ Nhược thì thái độ của anh liền thay đổi hoàn toàn như thế kia cơ chứ.
"Không được, tôi vẫn không yên tâm. Ở đây cũng không còn nhiều việc, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có gì cần thì hãy liên lạc với Mạc Vĩ." Hoắc Tử Sâm nói xong cũng vội vàng rời đi.
...
Bệnh viện A
"Gì vậy? Chưa kịp nói xong mà? Tên này đúng thật là!" Lúc nãy Diệp Tinh Húc còn chưa kịp nói xong tình trạng của Tô Chỉ Nhược thì Hoắc Tử Sâm đã ngắt máy ngay lập tức.
Lúc cậu gọi cho Hoắc Tử Sâm thì chỉ vừa mới lên xe, chuẩn bị đến bệnh viện A mà thôi. Định thông báo cho Hoắc Tử Sâm biết tình hình mà chưa gì hết đã cúp máy.
Phòng bệnh.
"Cậu có còn đau lắm không? Tớ xin lỗi, là do tớ bất cẩn." Dương Hy nắm nhẹ lấy tay của Tô Chỉ Nhược, nhìn vết thương được băng bó dường như cả một mảng lớn trên tay, cô nàng rất đau lòng và áy náy bản thân vì đã trêu ghẹo Á Hân.
"Không sao, tớ vẫn ổn. Cậu đừng tự trách, chỉ phỏng nhẹ thôi mà. Hai người lại lôi cả tớ vào phòng bệnh, làm cho bác sĩ và y tá ở đây xào xáo lên." Tô Chỉ Nhược mặc dù rất đau nhưng không muốn bạn lo lắng quá nên đã gượng cười, tỏ vẻ bản thân rất ổn.
"Còn nói, nhìn là biết đau rồi. Tiểu tổ tông, cháu mà có việc gì thì tôi không yên với Hoắc ma đầu nhà cháu đâu nhé." Diệp Tinh Húc cũng một pha hết hồn, lo lắng không kém.
Một lát sau thì cánh cửa của căn phòng bị mở toang ra, vang lên tiếng động khá lớn làm cho ba người trong phòng phải giật cả mình. Là Hoắc Tử Sâm, anh với dáng vẻ hớt hải, mồ hôi chảy nhễ nhại. Trên áo còn có chút mồ hôi đọng lại, tóc có hơi ướt.
"Chú... chú?" Cô nhìn anh mà có chút bất ngờ.
Không phải bây giờ chú đang ở thành phố Thiên Tân sao? Bây giờ lại xuất hiện ở đây nhanh như thế?
"Làm sao vậy? Có đau không? Sao lại bất cẩn như thế, để bản thân bị thương? Sao vậy? Sao không nói gì?"
Hoắc Tử Sâm ngồi xuống nắm lấy đôi tay đang bị băng bó kia, hai hàng chân mày cau lại nhăn nhó, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, tim anh rất khó chịu. Khi nãy chỉ nghe tin cô bị thương anh liền cảm thấy có chút hoảng sợ, lo lắng vô cùng. Không kìm được mà vội lên máy bay tư nhân bay về Bắc Kinh một cách sớm nhất. Từ Thiên Tân đến Bắc Kinh mất khoản 2 tiếng đi xe, nếu đi máy bay thì chỉ còn tầm một tiếng. Lúc anh xuất hiện ở đây đã là 40 phút sau, có nghĩa rằng họ chỉ vừa đến bệnh viện, băng bó và nghĩ ngơi một chút thì anh đã có mặt tại đây. Nghe y tá ở quầy nói bệnh nhân bị thương ở tay nên anh mới bớt lo sợ đi phần nào.
Tô Chỉ Nhược bất ngờ được quan tâm mà có chút ngạc nhiên và kinh hãi, nhưng vẫn không kém sự mừng rỡ trong lòng. Cô bị anh hỏi mà mù mịt cả trời đất, không biết trả lời cái gì đầu tiên.
"Sao vậy? Cháu không ổn chỗ nào sao? Sao không trả lời chú? Bác sĩ...!" thấy cô gái nhỏ này không trả lời làm anh càng thêm lo lắng, nên vội gọi bác sĩ.
"Chú à, cháu không sao!" Cô mỉm cười ngọt ngào đáp lại.
"Đúng vậy, cậu làm quá lên thôi. Bé cưng nhà cậu vẫn ổn, chỉ là bị phỏng mất đôi tay xinh đẹp kia." Diệp Tinh Húc đứng một bên nhìn hành động quan tâm thái quá của Hoắc Tử Sâm mà cười cười, cái tên này đừng nói là muốn ăn cỏ non đấy chứ?
Nghĩ vậy mà Diệp Tinh Húc cười cười xong lại nhìn qua Dương Hy, thật ra thì ăn cỏ non cũng không tồi. Rất dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe!
"Tôi còn chưa hỏi tội cậu, làm sao mà để con bé bị thương?" Hoắc Tử Sâm ném cho Diệp Tinh Húc một ánh sắc lạnh, cảnh cáo làm cho Diệp Tinh Húc phải rợn cả người.
"Là Á Hân, cậu ta đã làm nhân viên bất cẩn đổ nước lẩu lên người của Nhược Nhược." Dương Hy lúc này lên tiếng.
Tô Chỉ Nhược: "Không sao, cậu ấy chắc cũng không cố ý đâu. Nhìn xem, tớ vẫn ổn đấy thôi. Chú à, chú đừng tính toán chi li có được không?" cô lắc lắc đầu, quơ quào nhẹ cái tay biểu hiện rằng bản thân rất ổn.
"Được, nghe cháu hết. Đã đỡ hơn chưa? Chú đưa cháu về?" Hoắc Tử Sâm ánh mắt dịu đi vài phần, nhẹ nhàng nói chuyện với Chỉ Nhược.
"Vâng!" Cô gật đầu ngay lập tức, Tô Chỉ Nhược không thích ở bệnh viện vì ở đây có mùi thuốc rất nồng và khó chịu. Mùi thuốc này khiến cô buồn nôn và bức rức trong người.
"Vậy tôi đưa Dương Hy về, cậu đưa bé cưng nhà cậu về sau đi nhé!"
Diệp Tinh Húc cũng biết chớp lấy thời cơ lắm, biết là Dương Hy không đi xe liền nhân cơ hội chở Dương Hy về, vừa biết nhà lại vừa có cơ hội riêng. Mà cứ nghĩ đến việc không có tiền mà đòi đi tán gái, thật là sầu quá đi, chắc phải kiếm cớ làm hòa với bố mẹ thôi.
"Được." Hoắc Tử Sâm gật đầu.
Dương Hy cũng không nói gì nhiều, cô tạm biệt Tô Chỉ Nhược rồi đi về cùng Diệp Tinh Húc. Thật ra thì người đàn ông này cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều hơi đào hoa mà thôi. Tính tình cũng tốt, thiện cảm của Dương Hy đối với Diệp Tinh Húc có chút tăng lên. Nhìn hai người bọn họ rời đi, lúc này Hoắc Tử Sâm nhìn vết thương trên tay một chút rồi trầm tư.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!