Kế hoạch cho ngày tỏ tình đã mất của cô một tuần hơn để chuẩn bị, vì nhân lực ít và công việc học tập của cô khá dày nên mới lâu như thế.
Tối trước ngày tỏ tình…
“Chú ơi, tối mai chú rảnh không ạ?” cô đứng trước bàn làm việc nhìn anh mà hỏi.
“Xong việc sẽ là 7 giờ, có việc gì sao?” Hoắc Tử Sâm anh vừa làm việc trên máy tính vừa đáp.
“Tối mai 8 giờ, chú đến nhà hàng Luxuriant ăn cơm cùng cháu nhé?” Tô Chỉ Nhược sau khi nói xong thì tim cô như muốn nhảy ra ngoài, hồi hợp vô cùng.
“Được!” Hoắc Tử Sâm không cần suy nghĩ gì mà nhanh chóng đồng ý.
Hẹn thành công thì cô cũng rời khỏi phòng để cho anh tập trung làm việc, vội về phòng của mình sau đó lấy điện thoại thông báo cho đồng đội của mình một tiếng.
“Hoàn thành!”
Tối đó…
Tô Chỉ Nhược cô đã đến chuẩn bị từ rất sớm, sau khi đi học về thì cô liền ghé sang nhà Dương Hy thay đồ trang điểm rồi lập tức đến nhà hàng. Vì để buổi tỏ tình trọn vẹn thì cô đã chơi lớn, bỏ hết tiền vào để bao luôn nhà hàng.
Đồng hồ điểm tới 7 giờ 30 phút, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ. Bàn tiệc được trang trí đẹp mắt, trong nhà hàng được trang trí khá nhiều hoa, ánh đèn cùng tiếng nhạc du dương làm tăng thêm độ lãng mạn. Tô Chỉ Nhược bây giờ rất hồi hợp, cô đứng ngồi không yên, tay cứ xoa xoa qua lại.
“Chỉ Nhược, cậu đừng căng thẳng, hít thở đều, sẽ không sao đâu!” Dương Hy đứng bên cạnh cỗ vũ, thật ra cô cũng không biết được tỉ lệ thành công trong lần này là bao nhiêu, nhưng cũng cầu mong sao cho đôi uyên ương được tác thành.
“Cậu lại đây tớ dặm tí phấn, đổ cả mồ hôi kia kìa.” Vĩ THành lấy họp phấn trong túi ra rồi tới dặm lại phấn cho Chỉ Nhược.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, thiết kế theo kiểu dáng thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng. Chân váy dài đến đầu gối, thêm vài hoạ tiết được thiết kế tinh xao trên phần cánh tay cùng phần eo, tạo điểm nhấn nhá cho chiếc váy.
Đã qua một thời gian nhưng vẫn chưa thấy anh đến, cô cứ ngồi đó nhìn mãi ở phía cánh cửa để đợi những không thấy anh đâu. Trong lòng cô bây giờ có chút lo lắng, thỉnh thoảng sẽ nhìn qua hai người bạn của mình ở đằng xa rồi lại nhìn về phía cửa.
Cả Dương Hy cùng Vĩ Thành cũng đang rất lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng phải hẹn 7 giờ 30 sao? Bây giờ vẫn chưa đến là vì cái gì, Hoắc Tử Sâm trước nay luôn nổi tiếng với việc tuân thủ quy tắc về thời gian nhưng giờ lại không thấy bóng dáng.
Điện thoại cô lúc này vang lên tiếng tin nhắn của Hoắc Tử Sâm.
“Nha đầu, cháu về nhà đi. Chú có việc đột xuất, sẽ bù lại cho cháu ngày khác! Về tới nhà thì nhớ báo cho chú biết!”
Dòng thông báo tin nhắn ngắn gọn, Tô Chỉ Nhược đọc xong mà không biết nói gì. Cô cũng không trả lời tin nhắn, kêu hai người Dương Hy cùng Vĩ Thành đến nói vài câu rồi cô cũng rời đi. Sau khi thấy Tô Chỉ NHược rồi đi thì quản lý của nhà hàng liền đi đến hỏi.
“Cô ấy đi rồi, vậy bữa tiệc thì sao ạ?”
“Cứ giữ nguyên, lát nữa tụi em sẽ báo lại.” Dương Hy đáp.
Khi nãy lời của Chỉ Nhược dặn rằng hãy huỷ bữa tiệc đi vì Hoắc Tử Sâm có việc nên không thể đến, Dương Hy thì cũng không nỡ huỷ đi như thế.
Nó không phải một bữa tiệc quá hoành tráng phô trương nhưng vì nó mà cả ba người đã tốn rất nhiều thời gian để lên kế hoạch, Dương Hy vẫn mong là một chốc nữa Tô Chỉ Nhược cùng Hoắc Tử Sâm quay lại vì thế cô cùng Vĩ Thành sẽ nán lại đây thêm một chút nữa xem sao.
Tập đoàn LV
Bây giờ đã 8 giờ, nhân viên dường như đã tan làm. Tô Chỉ Nhược vẫn như thói quen cũ mà đi một mạch lên đến tầng cao nhất của toà. Cô nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai, đèn cũng đã tắt, nhân viên ở tầng này có lẽ cũng đã tan làm. Cô đi vài bước nhìn xung quanh và cuối cùng chân cô không bước tiếp nữa, từ xa nhìn vào khu vực bàn ghế sofa…
Cô nhìn thấy Hoắc Tử Sâm… cùng Kiều Oanh đang ôm nhau, trên bàn còn có bánh kem. Gian phòng chỉ có hai người, là… chú ấy đang tổ chức sinh nhật cho chị ấy sao? Đây là lí do có việc bận đột xuất nên không thể đến sao?
Tô Chỉ Nhược không thể đứng ở đấy thêm một khắc nào nữa, vội quay lưng rời đi. Sau khi cô rời đi thì lúc này Diệp Tinh Húc cũng từ phòng của Hoắc Tử Sâm mở cửa bước ra rồi vào tham gia chung với hai người họ.
"Ôm ôm ấp ấp, eo ôi!" Diệp Tinh Húc cười cợt nhã, trêu ghẹo.
"Chỉ là tớ muốn cảm ơn thôi!" Kiều Oanh cười ngượng ngùng đáp.
"Gì chứ? Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn tôi, chẳng phải tôi nhớ ngày sinh của cậu sao. Bánh kem này cũng là tôi mua đấy!" Diệp Tinh Húc tỏ vẻ hờn dỗi.
"Được được, cảm ơn cậu nhé Tinh Húc."
________
Sau khi về đến nhà, Tô Chỉ Nhược liền lập tức về phòng. Cô cũng lười không thay lại đồ mà cứ thế nằm ườn lên giường, trong đầu cứ xuất hiện lại hình ảnh cả hai ôm nhau liền làm cô cảm thấy khó chịu, như có một nhát dao đang từ từ cứa vào tim. Khó chịu đến cùng cực, cô không trách ai cả, nhưng càng không có ý trách thì cô càng không thể thả lỏng bản thân.
Hôm nay cô đã rất mong chờ để tỏ tình, nhưng cuối cùng anh không những không đến mà còn ở nơi khác tổ chức sinh nhật. Càng nghĩ càng khó chịu, có khi nào người trong lòng anh thực sự là đang thích Kiều Oanh không?
Hoắc Tử Sâm... chú ấy thích Kiều Oanh sao?
Chú ấy có tình cảm gì với chị ta?
Một đống câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu cô, câu hỏi nhưng không có ai trả lời. Bản thân rõ ràng chịu uất ức nhưng cứ luôn tự tạo ra nhiều cái cớ khác để không phải trách oan bất kỳ ai.
Chị Kiều Oanh bây giờ chỉ còn một mình, cô đơn lẻ loi một mình. Ngày sinh nhật là ngày vui, là ngày quan trọng, vậy nên Hoắc Tử Sâm không đến là đúng. Huống hồ chi mình chỉ nói là đến ăn một bữa cơm, anh sẽ không biết được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!