Buổi chiều, khi Thượng Quan Tịch Mộng về nhà thì đã nhìn thấy em trai Tịch Huyên đang ngồi ở xích đu bên ngoài sân vườn vừa đọc sách, vừa suy ngẫm về cuộc đời, cô liền bước đến bên cạnh em trai, nói:
- Hôm nay Huyên Nhi học hành thế nào?
- Chị hai, chị về rồi sao? Chị có ăn tối chưa, em vào bảo chị Uyển làm bữa tối cho chị nha?
Thượng Quan Tịch Mộng nở một nụ cười dịu dàng rồi đưa tay lên xoa đầu em trai, vốn dĩ cô là người lạnh lùng khó tính, nhưng ngoại trừ ở bên cạnh em trai thì nó lại khác, cô rất yêu thương đứa em trai này, đối với cô mà nói thì gia sản Thượng Quan không quan trọng, chỉ cần em trai của cô bình an là được rồi.
Khi nghe em trai hỏi như vậy thì cô chỉ lắc đầu, sau đó cô liền nhẹ nhàng véo má của em trai, nói nhỏ:
- Ngày mai chị có việc nên phải đi công tác một vài hôm.
Nếu ở nhà có ai tự xưng là Bạch gia đến tìm chị thì em cứ nói chị không có ở nhà, Huyên Nhi nhớ là đừng mở cửa, chúng ta không chào đón họ!
- Chị hai lại đi công tác sao?
- Ừm, chị đi hai ngày, sau đó sẽ đưa Huyên Nhi đi chơi có được không?
Thượng Quan Tịch Huyên nghe như vậy liền gật đầu vui vẻ, sau đó thì tung tăng chạy vào nhà để nhờ người trong bếp nấu cho cô một ít thức ăn, còn cô nhìn theo bóng lưng của em trai thoải mái như thế thì cũng nhẹ nhàng mà mỉm cười một cái.
Sau đó Tăng Mẫn liền đến, nói nhỏ vào tai cô:
- Bên ngoài báo tin, Bạch đổng đến đây rồi, đang chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai gặp chủ tịch.
Ngay sau khi nghe chuyện này thì sắc mặt của cô đã thay đổi một cách chóng mặt, nhưng nếu ông ta muốn đến tìm thì cứ đến, còn có gặp được cô hay không là chuyện khác, khóe môi của Thượng Quan Tịch Mộng cũng nhếch lên, để xem thành ý của Bạch gia đến đâu.
Nhưng mà ngày mai cô lại không yên tâm để Tịch Huyên ở nhà một mình, nhưng nếu đưa em trai theo cùng thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành của thằng bé.
- Tăng Mẫn, điều tra Bạch tam thiếu gia, tôi thật muốn xem cậu ta là ai, sao lại có thể lọt vào mắt xanh của cha tôi.
Tăng Mẫn nhận lệnh liền nhanh chóng đi thực hiện, còn cô thì đi vào nhà.
Đối với một nữ cường nhân như cô thì chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận gả cho một kẻ không ra gì, nhưng nếu cô không nhớ nhầm thì Bạch tam thiếu nhỏ tuổi hơn cô năm, sáu tuổi, tính ra thì năm nay chỉ mới có hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, không chỉ thế mà còn bị nói ra nói vào là bị ngốc, nhưng cho dù là ngốc thật hay ngốc giả thì cô vẫn phải xem sao đã.
Trong lúc cô đang trầm tư suy nghĩ liền Thượng Quan Tịch Huyên liền bước đến bên cạnh cô, sau đó liền nói:
- Chị hai, chị ăn bánh ngọt không? Lúc trưa em và mama đã làm một ít bánh ngọt, định ngày mai mới cho chị ăn, nhưng ngày mai chị lại đi công tác mất rồi.
- Chị không đói, Huyên Nhi học xong thì về phòng ngủ sớm đi, ngoan nhé.
Thượng Quan Tịch Huyên nghe chị gái nói như vậy cũng có chút thất vọng, nhưng cậu nhóc hiểu được nỗi lo lắng của chị gái, cho dù cô có lớn đến đâu thì cũng là nữ nhân, một mình chèo chống cả một gia tộc lớn như vậy cũng có cái khó, Tịch Huyên liền vui vẻ nói:
- Sau này Huyên Nhi trưởng thành sẽ phụ giúp chị hai.
Cô nghe như vậy liền bật cười, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu em trai, nói:
- Vậy Huyên Nhi phải ăn no ngủ kĩ, để nhanh chóng trưởng thành có được không?
- Dạ.
Vậy chút nữa chị hai ngủ sớm, chị hai ngủ ngon nha.
Sau khi Thượng Quan Tịch Huyên đi ngủ thì ánh mắt nhìn theo của cô vô cùng phức tạp, cô không mong rằng em trai trưởng thành, cô còn hi vọng em trai của mình cứ vui vui vẻ vẻ mà sống, cái giá của chuyện trưởng thành thật sự quá lớn… Cô không nỡ thấy em trai phiền lòng.
[…]
Buổi sáng, Thượng Quan Tịch Mộng đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, do hôm nay Tịch Huyên được nghỉ nên đã ở nhà để học bài.
Nhưng khi cậu nhóc đang ngồi ở ngoài sân vườn để học bài thì nghe thấy tiếng chuông cửa, người trong nhà liền chạy ra xem rồi lại chạy vào nói:
- Tiểu thiếu gia, bên ngoài có người xưng là Bạch gia đến tìm tiểu thư.
Nhớ đến chuyện hôm qua chị hai dặn dò, Thượng Quan Tịch Huyên liền chạy ra xem, nhìn thấy gương mặt của Bạch Tông Tuyền liền có chút không vui, nói:
- Ông tìm ai?
- Thượng Quan Tịch Mộng, chú họ Bạch là người…
- Chị hai nói hôm nay chị hai có việc không ở nhà, nếu ông đến tìm chị hai thì hẹn ông hai ngày nữa.
Bạch Tông Tuyền nghe đến đây thì vô cùng tức giận nhưng cũng phải ngậm ngùi quay về, Thượng Quan Tịch Huyên nhìn thấy ông ta liền thấy khó chịu, nhìn sang người bên cạnh nói:
- Tại sao Bạch gia lại đến đây vậy?
Nhưng người hầu trong nhà vốn dĩ là không biết chuyện gì cả nên đã lắc đầu, Thượng Quan Tịch Huyên ngẫm nghĩ đây chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, thôi thì trước mắt cứ đợi chị hai về rồi hỏi rõ lại vậy.
[…]
Còn ở chỗ của Thượng Quan Tịch Mộng thì cô đã gọi cho Bạch Tông Tuyền.
Ở đầu dây bên kia nhìn thấy số lạ nhưng vẫn nhận máy, nói:
- [Cho hỏi ai đầu dây?]
- Chú Bạch, cháu là Tịch Mộng, cháu nghe Huyên Nhi nói hôm nay chú đến tìm cháu?
- [Mộng Mộng đó sao? Hôm nay chú đến vội quá nên không báo cho cháu, là lỗi của chú]ư
- Đương nhiên là lỗi của chú rồi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cháu.
Nhưng còn chuyện hôn ước thì cháu xin phép từ chối!.