Cuối cùng thì Bạch Quán Tông cũng không nhịn được mà trực tiếp kéo cô vào trong, sau đó cưỡng ép mà tháo sợi dây chuyền kia xuống, sau khi đạt được mục đích của mình thì anh cũng ra ngoài.
Lúc này mọi người mới chạy vào xem chuyện gì vừa xảy ra, họ chỉ thấy sợi dây chuyền đã biến mất, nhưng trạng thái của cả Bạch Quán Tông và Thượng Quan Tịch Mộng lại không mấy vui vẻ.
Lâm Quân Nhi huých tay vào bụng của Cảnh Vân Trạch, ý là bảo anh đi theo Bạch Quán Tông, còn ở đây đã có cô ấy lo liệu.
Lúc này, trách để mọi việc đi vào bế tắc thì Lâm Quân Nhi đã kêu mọi người ra ngoài, còn cô ấy sẽ ở lại nói chuyện với cô.
Sau khi mọi người rời đi thì Thượng Quan Tịch Mộng mới nhẹ nhõm mà ngồi xuống ghế sofa, từ chỗ của cô vẫn có thể nhìn thấy chỗ đứng của anh ở phía cách đó không xa, anh vẫn còn quan sát tình hình của cô.
Lâm Quân Nhi nhìn theo hướng mắt, cũng nhìn ra hai người đang nhìn nhau, cô ấy thở dài, nói:
- Sao lại khổ như vậy hả?
- Ý cậu là gì?
- Cả cậu và Bạch Quán Tông đều yêu đối phương, vậy tại sao lại hành hạ nhau như vậy? Cứ nghĩ thoáng một chút là được mà.
Thượng Quan Tịch Mộng không đáp, thật ra từ khi nghe câu hỏi của Lâm Quân Nhi vào tháng trước thì cô đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như Bạch Quán Tông thật sự có thể chờ đợi thì cũng xem như là anh có lòng, nhưng chờ đợi một tuần, hai tuần là chuyện nhỏ...!Chứ bắt anh chờ đợi một năm, hai năm...!Làm sao có thể.
- Tịch Mộng, người thật lòng đối với mình không nhiều, nếu cậu không biết nắm bắt thì sẽ thật sự mất đó.
- Quân Nhi...!Tớ cũng không biết nên làm gì nữa.
Lâm Quân Nhi giống như là đã nghe được câu trả lời mình mong muốn, cô ấy nắm lấy tay của Thượng Quan Tịch Mộng, nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của cô, nói:
- Nghe theo con tim mách bảo.
Tịch Mộng, đừng để bản thân hối hận.
Thượng Quan Tịch Mộng nhìn Lâm Quân Nhi, một người phụ nữ như Lâm Quân Nhi đúng là rất đáng nể phục, trước kia vì cha mẹ tin lời thầy bói mà khiến cho cô ấy sống khổ cực, sau này lại phải vì cha mẹ, vì sự yêu thương em gái mà gả cho một người đàn ông mình không yêu.
Nhưng mà, cũng nhờ vậy cô ấy mới biết trên đời này còn có một người sẵn sàng bảo vệ cô ấy như Cảnh Vân Trạch.
Chắc hẳn trong lòng của Lâm Quân Nhi thì điều cô ấy không hối hận nhất chính là gả cho Cảnh Vân Trạch.
Lâm Quân Nhi nói đúng, phải tự đặt tay lên ngực trái và hỏi trái tim mình muốn gì.
Để cô có thời gian suy nghĩ lại câu chuyện của bản thân thì Lâm Quân Nhi cũng ra khỏi nhà, bước đến chỗ của Bạch Quán Tông, không đợi cô ấy nói gì thì anh đã hấp tấp nói:
- Vừa rồi em thấy chị dâu đặt tay lên ngực trái của cô ấy.
Không lẽ vừa rồi em làm cô ấy đau sao?
- Không có, chỉ là chị muốn Tịch Mộng hiểu rõ trái tim mình một chút.
Đừng lo, sẽ nhanh thôi.
[...]
Buổi tiệc hôm nay có hai sự kiện chính, một là chuyện tuyên bố tập đoàn Thượng Quan sẽ lấn sân sang nước ngoài, hiển nhiên cơ hội hợp tác để cùng phát triển là rất lớn.
Chuyện thứ hai, chính là chuyện Thượng Quan Tịch Mộng nhường lại vị trí chủ quản của tập đoàn Thượng Quan trong nước cho Thượng Quan Diệp An.
Sắc trời cũng không còn sớm, buổi tiệc cũng bắt đầu tàn.
Những vị khách cũng đã bắt đầu ra về, buổi tối hôm nay chỉ còn lại những bạn bè thân thiết, có lẽ vì quá vui nên Thượng Quan Tịch Mộng đã uống say, còn Bạch Quán Tông thì lại hoàn toàn tỉnh táo.
Tịch Huyên cũng đã đi nghỉ sớm, nên Lâm Quân Nhi liền nói:
- Trời cũng không còn sớm nữa, hay là đêm nay chúng ta ở lại đây ngủ một đêm được không?
- Được chứ.
- Vậy thì hôm nay không say không được về phòng nhé!
Cuối cùng thì cả một nhóm trên dưới mười người uống đến say khướt, trời cũng đã khuya, Cảnh Vân Trạch bế Lâm Quân Nhi về phòng của mình trước, Tăng Mẫn không biết uống rượu nên vẫn còn đủ tỉnh táo để lo cho mọi người.
Còn Bạch Quán Tông thì cũng có chút men rượu trong người nhưng vẫn đủ khả năng đưa cô về phòng, Thượng Quan Tịch Mộng có lẽ hôm nay có chút vui, đã lâu rồi gia đình, bạn bè chưa tụ tập như vậy, thật sự khiến cho tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn.
Bạch Quán Tông đưa cô về phòng, nhưng khi vừa đặt cô lên giường, thì Thượng Quan Tịch Mộng đã choàng tay ôm lấy cổ của anh, còn đưa tay véo lấy má của anh, nói:
- Sao...!Sao nhìn cậu giống anh ta quá vậy? Bạch Quán Tông...!Tên khốn kiếp!
Bạch Quán Tông có chút không hiểu, anh có làm gì đâu mà sao cô lại mắng anh như vậy chứ?
Còn chưa để Bạch Quán Tông gỡ tay của cô ra thì Thượng Quan Tịch Mộng đã bá đạo lật người, trực tiếp đè lên người anh, hai tay từ từ xoa x0a nắn nắn gương mặt điển trai của anh, nói:
- Nhưng cậu không đẹp như anh ấy.
Khóe môi của Bạch Quán Tông nâng lên bao nhiêu nỗi niềm chất chứa giống như là một lớp màn mỏng và hiện tại đã nị cô phá vỡ, Bạch Quán Tông liền nhìn cô, nói:
- Bạch Quán Tông rất đẹp trai sao?
Thượng Quan Tịch Mộng vô tư gật đầu một cái, nói:
- Đôi mắt...!Lông mi...!Cái mũi...!Cái miệng...!đều rất đẹp...
- Vậy tại sao chị lại không yêu anh ấy?
Nghe đến đây, Thượng Quan Tịch Mộng liền đưa tay bịt miệng của anh, sau đó còn vô cùng hung dữ nói:
- Ai nói không yêu? Tôi...!Tôi chỉ là...!Chỉ là không muốn để anh ấy phải bận tâm...
- Bận tâm cái gì?
- Là...!Là...