“Đủ rồi! Ngô Quảng, tôi rất thất vọng vì cậu, hôm nay cậu còn dám gây sự nữa, sau này đừng đến nhà Vương chúng tôi. Còn chuyện hôn sự của cậu và Tuyết Nhi, có anh thì không có tôi, chúng ta cứ chờ xeml”, Kỳ Mai Hoa tức giận mặt trắng nhợt.
Cầm lấy hộp quà mà Ngô Quảng vừa tặng, Kỳ Mai Hoa chẳng buồn liếc mắt, trực tiếp ném qua.
Ngô Quảng hốt hoảng tránh né, đồng hồ trị giá mấy triệu rơi từ trong hộp xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Kỳ Mai Hoa không hề xót lòng chút nào, trái lại đứng lên cực kỳ quan tâm nắm lấy tay Tân Khải, lo lắng hỏi: “Tiểu Khải Khải, để bà xem, không bị bỏng chứ?”
“Cháu không sao, bà Kỳ đừng lo cho cháu. Lúc nhỏ cháu giúp sư phụ canh thuốc nóng, nhiệt độ như này, chẳng đáng nhắc”. Tân Khải để mặc Kỳ Mai Hoa nắm tay, vẻ mặt cười hòa nhã.
Nếu không phải vì viên kim cương, thìa Tân Khải sớm đã né rồi, căn bản sẽ không vươn tay.
Mắt thấy Tân Khải không sao, lúc này Kỳ Mai Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, bà cũ trong lòng vẫn tức giận Ngô Quảng, không giảm chút nào.
Nói dối trước mặt trưởng bối thì thôi vậy, nhưng ngay cả chuyện giáo dục căn bản nhất cũng không có.
Kỳ Mai Hoa căn bản không thích Ngô Quảng, lần này lại hoàn toàn thất vọng với hắn ta.
Ngay cả một đám con cháu nhà họ Vương vừa nãy mới kêu gào, lúc này cũng đều làm thinh.
Ngô Quảng không chiếm được lý, cũng không chiếm được sự tôn trọng, chuyện như vậy, người có mắt đều không thể giúp.
Chỉ có Vương Chính là vẻ mặt vẫn không cam tâm, hẳn ta mở miệng, rồi lại lập tức ngồi xuống như muốn nói lại thôi.
“Mẹ nó, xem như mày may män. Có giỏi thì mày cứ trốn cả đời đi, chỉ cần mày bước ra khỏi cái cửa này, tao sẽ có cách trị mày!”. Căm hận đập bàn một cái, ánh mắt Ngô Quảng vô cùng hung hăng.
Cảm nhận được sát khí, vẻ mặt tươi cười của Tân Khải dần biến mất.
Anh không vội không chậm đứng dậy, nhìn Kỳ Mai Hoa, Tân Khải mới khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Vậy sao? Tôi nghĩ, lời này nên do tôi nói thì hợp hơn, anh thấy sao?”
“Tao...”
Ngô Bình mở miệng, hắn ta căn bản không nói nên lời, đối diện với ánh mắt của Tân Khải, lập tức nuốt lời vào trong.
Ánh mắt của Tần Khải, tựa như một lưỡi kiếm bén, đâm thẳng vào tim Ngô Quảng.
Lùi về sau hai bước, sắc mặt Ngô Quảng trắng nhợt.
Cơn giận của hẳn ta, chỉ như trẻ con dỗi thôi, nhưng Tân Khải thì khác.
Sống trong núi từ nhỏ, khi Tân Khải còn bé đã có thể tự mình hái thuốc, gấu lớn, hổ dữ trong núi, Tân Khải đều đã đối mặt với mãnh thú như vậy.
Một ánh mắt liếc qua, ngay cả chó dữ sủa gầm thì Tân Khải cũng có thể khiến nó im lặng. Huống chỉ là một tên ăn chơi trác táng như Ngô Quảng,
lúc trước đối phó với hắn ta, chủ là Tân Khải nể mặt Kỳ Mai Hoa mà thôi.
“Hừ! Chúng ta cứ chờ xeml” Hốt hoảng cầm lấy tập giấy tờ, Ngô Quảng gần như là chạy chầm chậm, quay đầu bỏ chạy, chẳng buồn quay đầu, như đang sợ Tân Khải sẽ đuổi theo vậy.
Không ngừng một giây chạy lên xe, Ngô Quảng đạp mạnh chân ga.