Lý Tiếu Lai vốn đã lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, giờ lại hét lên một tiếng và bị đá văng ra xa một mét.
"Tôi đánh anh đấy! Thử uy hiếp tiếp đi?"
Tân Khải chân không dừng bước, tiếp tục tiến về phía trước.
Lý Tiếu Lai gầm gừ trong sợ hãi, hắn lấy hết sức bình sinh bật đứng dậy.
Hắn thậm chí không quan tâm đến cơn đau khắp người, hét lên và hoảng sợ rút lui.
Nhưng không gian trong căn phòng quá chật hẹp. Chẳng mấy chốc, Lý Tiếu Lai đã bị ép đến mép bệ cửa sổ, không thể tiếp tục lùi lại.
"Mày. .. Tao cảnh cáo mày không được tới đây! Động vào tao lần nữa xem, tao cam đoan mày sẽ chết rất khó coil"
Hản chỉ vào Tân Khải bằng một tay và nghiêm mặt lại.
Bề ngoài Lý Tiếu Lai có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật không may, hắn đã run lên vì sợ hãi khi chỉ ngón tay vào Tân Khải.
Mặt hắn lúc này trắng bệch như một tờ giấy.
"Chỉ được cái cứng miệng thôi, chỉ dựa vào anh mà dám uy hiếp tôi?"
Tân Khải cười híp mắt, nhấc chân tiến lại gần.
Không chút chần chừ, anh túm lấy cổ áo của Lý Tiếu Lai và đập thẳng đầu hẳn vào cửa sổ.
Tiếng kính vỡ vang lên Lý Tiếu Lai hét lên, mặt bị găm đầy mảnh kính.
Tân Khải siết chặt cổ Lý Tiếu Lai băng một tay và đẩy hẳn ra ngoài cửa sổ.
Không biết anh đã dùng bao nhiêu lực nhưng nửa người Lý Tiếu Lai đã ở ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, ở độ cao chín mươi mét so với mặt đường có thể nhìn thấy những chiếc xe nhỏ như bao diêm đi lại bên dưới.
Đầu Lý Tiếu Lai choáng váng, ống quần trong nháy mắt nhỏ giọt ướt sũng.
Người nhà họ Lý ai nấy đều cụp mắt lại và rút lui theo bản năng.
Bọn họ cắn chặt răng, môi run lên vì sợ hãi.
Lúc này, những người này mới nhận ra mình đã đụng phải một con sói dữ.
Tân Khải không chỉ dám đánh người, mà dường như còn dám giết người...
Trong tình hình hiện tại, chỉ cần Tân Khải tùy tiện đẩy một cái là Lý Tiếu Lai sẽ bị xe cộ bên dưới nghiền nát ngay lập tức.
Tình thế nguy cấp, không ai dám lên tiếng.
Bao gồm cả Lý Tiếu Lai lúc này toàn thân run rẩy, sợ tới mức tè ra quần.
Người duy nhất còn phát ra tiếng động là Triệu Băng Linh. Cô che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kinh ngạc, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp.
"Bây giờ, nói cho tôi biết, gia tộc họ Lý của anh thế nào?"
Tân Khải nhéo vào cổ Lý Tiếu Lai, cười híp mắt trông vô cùng ngây thơ vô số tội.
Lý Tiểu Lai sắc mặt tái nhợt, nhăn còn hơn ăn phải mướp đắng.
"Đừng, đại ca, đừng kích động. Nhà họ Lý... nhà họ Lý không băng cái rắm! Làm ơn, làm ơn buông tôi ra, cho tôi. ... cho tôi một cơ hội đi mà".
Lý Tiếu Lai giấy giụa, biểu cảm trên mặt còn khổ sở hơn cả khóc.
"Tôi vốn định ném anh xuống dưới kia, cho anh thịt nát xương tan. Nhưng nghĩ lại, anh không xứng".
Tân Khải läc đầu, tiện tay kéo một cái khiến Lý Tiếu Lai "rầm" một tiếng ngã vào bên trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!