“Cô nói gì thế hả? Ai thừa nước đục thả câu?”,
Lưu Hiểu Vi trừng mắt, đứng bật dậy, hai tay chống hông, như muốn đánh nhau với Tống Nhan ngay.
Triệu Quang Diệu thấy hai người họ sắp cãi nhau tới nơi thì vội kéo vợ mình lại, thì thầm gì đó.
Ông cụ không nói gì, chỉ nheo mắt, gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà mấy cái.
Đến tuổi của ông cụ Triệu thì đã rất tinh tường mấy chuyện này rồi. Ông cụ Triệu không cần xem cũng biết hai vợ chồng cậu
cả chẳng tốt lành gì.
Chỉ là ông cụ không muốn nhiều chuyện và cũng không có tâm tư hỏi kỹ hơn.
Ông cụ suy nghĩ rồi bỗng tẵng hắng một tiếng, nói: “Đúng là Mao Mao không còn nhỏ nữa, nên có việc làm rồi. Thế này đi, ngày mai bảo nó đến thẳng công ty, nói là do bố bảo. Còn về chuyện tên nhóc đó đánh người thì bố thấy nên bỏ qua đi, xử lý như vậy, các con không có ý kiến gì chứ?”
“Bố, bố đang bảo vệ...”
“Không ý kiến, đương nhiên là không ý kiến”.
Lưu Hiểu Vi chưa kịp nói hết thì Triệu Hoành Quang liền vội đưa tay bụm miệng vợ mình lại.
Ông ta là con cả nên biết rất rõ tính khí của ông cụ.
Nếu còn làm lớn chuyện thì chỉ e đến cả chút lợi lộc đó cũng mất luôn.
Triệu Hoành Quang không ngốc, rất thức thời.
Bách Lạc Viên, khu giải trí ban đêm nổi tiếng ở Trung Hải, nơi tiêu tiền của đàn ông.
'Tâng hai, trong ghế lô xa hoa, trên bàn trà bày mấy chai rượu ngoại đắt tiền.
"Trên ghế sô pha có hai người trẻ tuổi đang ngồi, tất cả đều mặc âu phục đi giày da, tuấn tú lịch sự.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!