Nếu Tần Khải thật sự có chuyện gì, trong lòng Vương Kỳ thực sự rất dăn vặt.
Triệu Băng Linh không tiếp lời, nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng.
Với món nợ của Quang Hổ, những người được cử đi đòi tiền, khi về đều trong tình trạng bị đánh đến nhập viện, còn có mấy người trẻ tuổi vào thẳng phòng ICU.
Triệu Băng Linh thực sự không có cách gì, nên mới xem như đó là khoản nợ chết.
Nếu Tần Khải qua đó, theo Triệu Băng Linh tính toán, tám phần là xảy ra chuyện rồi.
“Tên khốn này! Vương Kỳ, không phải bảo cô coi chừng anh ấy sao, cô làm gì thế hả? Lại bảo anh ta gây chuyện cho tôi!”, Triệu Băng Linh đứng dậy, tức giận giậm chân.
“Tôi... Tôi cũng không ngờ anh ấy dám đi thật?”
Vương Kỳ cười khổ, nhìn Triệu Băng Linh, cô ấy mới thử thăm dò hỏi: “Băng Băng, hay là cô gọi điện thoại hỏi thử?”
“Chắc chẳn anh ấy không dám đi, tôi hiểu rõ tên đó”. Triệu Băng Linh cứng miệng, nhưng trong lòng cũng đang tự thuyết phục mình Tần Khải sẽ không phải là tên ngốc tự gây phiền toái cho bản thân.
Lấy điện thoại ra, Triệu Băng Linh do dự chốc lát nhưng vẫn gọi cho Tân Khải.
Đến khi điện thoại đưa đến bên tai, sắc mặt Triệu Băng Linh trở nên khó coi: “Nguy rồi, tắt máy rồi! Kỳ Kỳ, cô nói xem không phải anh ấy đi thật rồi chứ?”
“Tôi nào biết được chứ? Hay chúng ta báo cảnh sát đi!” “Báo cảnh sát không kịp rồi, chúng ta cùng đi xem”.
Triệu Băng Linh cầm áo khoác treo trên ghế, muốn đi ra ngoài.
Ngoài miệng nói không sao, nhưng nếu Tần Khải thật sự gặp chuyện, hoặc là bị công ty liên lụy thì Triệu Băng Linh cũng không yên lòng.
Vương Kỳ đi theo phía sau, hai người đang định ra ngoài.
Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra, quả thật là Phó Diệu Bang cầm giấy tờ đi vào.
“Tổng giám đốc Triệu, Kỳ Kỳ, hai người đây là...”
Phó Diệu Bang cười xòa, ánh mắt không đứng đắn nhìn hai mỹ nữ.
“Tiểu Phó, anh đến đúng lúc lắm, đến công ty Quang Hổ, †ìm Tần Khải giúp tôi”. Triệu Băng Linh không chần chừ, trực tiếp ra lệnh.
Vương Kỳ cũng không vui: “Đều là chuyện tốt do anh gây ra, nếu người ta xảy ra chuyện, tôi tìm anh tính sổ!”
“Tìm anh ta... Chuyện là do anh ta tự mình ôm vào người, tôi cũng không ép mà? Lại nói nữa, nếu không quay về thì cũng chỉ bị đau đớn da thịt thôi, người trẻ tuổi không chịu nổi, sớm muộn cũng bị bị thiệt, tôi cũng là muốn tốt cho anh ta thôi”.
Phó Diệu Bang căn răng, cứng miệng ngụy biện. “Anh cho răng anh ấy là người thường sao? Anh ấy là tổng giám đốc Triệu...” Vương Kỳ Tức giận chỉ vào Phó Diệu Bang.
“Kỳ Kỳ, đừng nói bậy!”
Không đợi Vương Kỳ nói hết, Triệu Băng Linh lập tức cắt lời cô ấy.
Vương Kỳ tức giận giậm chân, đứng bên cạnh. ”
“Thôi vậy, chúng ta vẫn nên đi thôi
Triệu Băng Linh cũng không yên tâm về Phó Diệu Bang, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn quyết định tự mình đi tìm Tâm Khải.
Hai người thu dọn xong đang định ra cửa thì âm thanh cười nói vui vẻ bỗng nhiên vang lên. “Em muốn đi đâu vậy, vợ à?”
Nghe thấy vậy, Triệu Băng Linh quay đầu, nhìn thấy Tân Khải kéo theo một vali lớn, ung dung đi đến.
Bị gọi là vợ ở trước mặt mọi người, säc mặt Triệu Băng Linh lạnh lùng, cũng không đáp lời, trực tiếp quay đầu đi vào phòng làm việc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!