“Chán thật, chẳng thú vị gì”.
Tần Khải bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa trong văn phòng bộ phận tiếp thị thị trường, thở dài.
Dường như sợ Tần Khải làm khó mình, Vương Kỳ trốn cả một buổi chiều cũng không xuất hiện.
Để Tần Khải cảm thấy rất nhàm chán nhưng lại chẳng thể làm gì.
Thấy sắp đến năm giờ rưỡi, Tần Khải thu dọn cặp của mình, chạy nhanh đến chỗ thang máy.
Với anh, cuộc sống sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan quả thật quá mức nhàm chán.
Tần Khải nhìn đông ngó tây trước cửa tòa nhà công ty.
Lúc này nếu cô vợ hờ kia, chẳng những có thể ngắm người đẹp, còn có thể quá giang một đoạn, có thể gọi là một phát trúng hai đích.
Nhưng Tần Khải đợi một hồi không những không đợi được Triệu Băng Linh mà ngược lại đợi được một vị khách không mời mà đến.
Tiếng gió rít gào ập đến, Tần Khải lùi về sau một bước theo bản năng, nhìn thấy một chiếc xe bánh mì chạy đến.
Chiếc xe chạy đến trước mặt Tần Khải thì cấp tốc dừng lại.
Không đợi Tần Khải đứng vững, cửa xe đã được hạ xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông có râu đeo kính râm, mặt đầy thịt thò đầu ra khỏi chiếc xe: “Anh là Tần Khải à? Ông chủ bọn tôi mời anh, đi với chúng tôi một chuyến, lên xe đi”.
Bắt cóc tống tiền?
Tần Khải nhíu mày, đối phương cũng không có ý gì tốt.
Anh đã thấy không ít thủ đoạn như vậy trên tivi.
Theo lý, chỉ cần lên xe đa phần sẽ chẳng có kết cục tốt, không chừng còn nộp mạng ấy chứ.
Suy nghĩ xoay chuyển, Tần Khải lý trí đưa ra quyết định.
Lên xe!
Người có bản lĩnh thì không sợ gì.
“Đi thôi”.
Cả người tựa vào hàng ghế sau, Tần Khải hệt như bước vào nhà mình vậy.
Mặt chẳng để lộ ra vẻ sợ hãi, còn cười hi hi ha ha.
Mấy vệ sĩ trong xe có tướng mạo hung dữ, cơ thể cường tráng đều đồng loạt há hốc miệng nhìn chằm chằm Tần Khải.
Vẻ mặt ngớ ra như phát hiện ra châu lục mới.
Vốn dĩ cứ nghĩ Tần Khải là một người kiên cường không chịu thua, còn phải dùng chút thủ đoạn, họ hoàn toàn không ngờ Tần Khải lại phối hợp với mình như vậy.
Nhất là người đàn ông có râu lái xe đó, hắn vô thức xoa mắt, không yên tâm nhìn ra ngoài cửa xe một cái, sợ mình nhìn lầm.
Cho dù là người nhát cáy cũng nên giãy giụa chút chứ.
Nhưng Tần Khải thì ngược lại, dường như tính tình rất tốt, thậm chí còn hơi ngốc.
Sau khi phản ứng lại, mọi người đều nhìn Tần Khải lắc đầu như nhìn tên ngốc.
“Này, có biết bọn tôi là ai không mà dám lên xe của bọn tôi, ha ha…”, người đàn ông có râu đạp chân ga, lạnh mặt giả vờ hung dữ.
Mấy người bên cạnh Tần Khải cũng đều cười nhạo.
Một người đàn ông cao lớn lấy con dao sắc bén ra, bộ dạng có vẻ như muốn kề vào người Tần Khải.
Dù như thế, sắc mặt Tần Khải cũng chẳng thay đổi.
“Nhàm chán”.
Lạnh nhạt nhìn đám người này, Tần Khải tựa đầu vào đằng sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt một đám hung thần.
“Đệch, anh này? Có phải tên này bị ngu không vậy?”
“Bắt nhầm người rồi sao? Tôi thấy đầu óc tên này có vấn đề nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!