…
Một đám người vốn dĩ chẳng xem Tần Khải ra gì, vừa nghe Tần Khải nói thế đều cười mỉa.
Người đàn ông cao lớn cầm dao lạnh lùng lắc con dao trong tay.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn dọa Tần Khải, để anh biết sợ.
Nhưng không ngờ khi tay hắn đặt lên cổ Tần Khải, con dao vốn dĩ định kề lên cổ đột nhiên không bay mà bay.
Gặp ma rồi?
Dao của mình đâu?
Tầm mắt người đàn ông dời sang chỗ khác, ngay sau đó hắn mới cảm nhận được trên cổ hơi lạnh.
Tần Khải vẫn còn đang nhắm mắt nhưng chỉ khác là lúc này trong tay Tần Khải còn cầm con dao của hắn.
Con dao sáng loáng đang kề lên cổ hắn.
“Anh định làm như vậy sao?”
Tần Khải cố ý kề con dao xuống dưới một chút, cướp híp mắt nói.
“Tôi… anh hai, tôi sai rồi”.
Người đàn ông nín thở, sắc mặt khó coi đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đám người vốn dĩ không thấy Tần Khải đáng sợ gì lúc này đã đổi sắc, như gặp phải đại địch.
“Đệch, thả thằng ba ra, nếu không tao đâm chết mày đấy”.
“Mau bỏ dao xuống, nếu không mày chết chắc”.
…
Sau khi phản ứng lại, một đám người mới cảm thấy Tần Khải không hề tầm thường.
Đối diện với mấy lời đe dọa này, Tần Khải chỉ cười nhạt.
“Giết tôi? Chỉ dựa vào đám loắt choắt các anh à? Đừng đùa nữa, lái xe cho cẩn thận, nếu không tôi không ngại rạch một đường lên cổ hắn đâu”.
Nói rồi Tần Khải mở mắt ra.
Người đàn ông có râu bị Tần Khải nhìn chăm chăm, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng quay đầu lại khởi động xe.
Những người khác thấy đại ca không nói gì cũng trở nên thành thật.
Mọi người cũng không gây chuyện nữa, Tần Khải cũng vui vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người đàn ông cao lớn cảm nhận được sự uy hiếp trên cổ biến mất, cúi đầu nhìn thì thấy con dao trong tay Tần Khải không biết đã ở trong tay hắn từ lúc nào.
Người đàn ông cao lớn biến sắc, cả người co đến sát mép cửa xe, ánh mắt nhìn Tần Khải có vẻ hơi kiêng dè.
Thế là trong xe xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Đám bắt cóc hung dữ sắc mặt khó coi như gặp phải kẻ thù.
Tần Khải là con tin thì lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cực kỳ quái lạ.
Mười mấy phút sau, chiếc xe dừng lại, người đàn ông có râu nhìn Tần Khải như đã ngủ say, thận trọng nói: “Đến rồi, tỉnh đi?”
Người đàn ông có râu mà còn như thế, những người khác càng không dám làm gì.
Tận mắt thấy Tần Khải ra uy, đám người này nhìn Tần Khải như nhìn ôn thần, chỉ ước gì Tần Khải mau mau xuống xe.
“Đến rồi à? Tôi còn chưa ngủ đủ mà”.
Tần Khải hoạt động cái cổ, cười híp mắt nhìn người đàn ông có râu, lúc này mới chậm rãi xuống xe.
Vừa thấy Tần Khải không có ý làm khó họ, mọi người mới thở phào.
“Anh à, đi bên này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!