"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhóc. con, tao nhịn mày hơi lâu rồi đó!"
Ngưu Quân tức đến đỏ mặt, mượn men say vén tay áo lên rồi cầm chai rượu trên bàn cười lạnh nói với Tần Khải: "Nể mặt là không biết xấu hổ luôn à, giờ còn định chạy thì phải hỏi thử xem tao có đồng ý hay không!"
"Ngưu Quân, thầy làm gì đó!", Chu Tư Tư thấy tình huống. không ổn thì vội vàng la lên.
Ngưu Quân vốn đã gai mắt Tân Khải, thấy Chu Tư Tư vậy mà còn bảo vệ anh thì trong lòng càng tức hơn.
Mấy thầy giáo trong phòng cũng đứng dậy, mặt mày khó chịu nhìn chăm chăm Tần Khải.
"Ơ, đây là định đánh nhau với tôi đó hả?" Bị người bao vây xung quanh, Chu Tư Tư sốt ruột đến đỏ mắt còn Tân Khải lại nói nói cười cười, mặt mày thong dong thoải mái.
"Đừng cho rằng tụi tao không dám đụng vào mày, nhóc con, mày đừng có ép taol"
"Muốn đánh thì xông lên, bớt khua môi múa mép đi".
"Mày! Mày chán sống àI"
Bàn tay cầm bình rượu của Ngưu Quân bị Tân Khải chọc tức đến run rẩy.
Gã cần răng một cái giơ tay lên, định đập chai rượu lên đầu Tân Khải.
Song, không đợi Ngưu Quân đập xuống, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ánh mắt Ngưu Quân nhìn sang, đợi đến khi thấy người đến là ai thì trực tiếp hoảng sợ mặt mày cứng đờ, động tác trên tay cũng khựng lại.
"Chu choa, làm gì sôi nổi thế, chơi gì đấy?"
Chỉ thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, chậm rì rì nói.
Gương mặt Ngưu Quân lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: "Hóa ra là cậu Ngô, không, có gì đâu, uống chút rượu nên chúng tôi đang giỡn ấy mà".
Tuy trên mặt đang cười, nhưng ánh mắt Ngưu Quân nhìn Tân Khải như muốn giết người đến nơi
Phải công nhận là Tân Khải quả thật rất may mắn.
Ngô Quảng sớm không đến, trễ không đến lại vào ngay lúc này, hoàn toàn cứu Tần Khải một mạng.
Ngưu Quân kiêng ky thân phận của Ngô Quảng nên đương nhiên không dám nhận là mình động tay động chân trước.
Bất cứ ai trong hai người này ra mặt thì cũng đủ để đám Ngưu Quân ăn đủ, hai người là cậu ấm mà họ không trêu vào được.
"Được rồi, mấy người cứ chơi tiếp đi, tôi không làm phiền nữa".
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai xua tay, xoay người định rời đi.
Rõ ràng ban nãy ánh mắt hai người đã thấy Tân Khải nhưng giờ lại giả vờ không phát hiện, định nhầm mắt làm ngơ.
Ngưu Quân thấy hai người định đi thì lập tức nở nụ cười.
Song, bấy giờ lại có một giọng nói chậm rì rì vang lên: "Anh Ngô, có người nói muốn dạy cho tôi một bài học, anh sẽ không mặc kệ tôi đó chứ?”
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai nghe vậy đều dừng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!