Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý hóng hớt rồi.
Nhưng họ không ngờ Ngô Quảng chí liếc lân Khải một cái rồi nở nụ cười, không giống như là muốn nổi giận.
"Chú em Tân này, vừa hay chúng tôi đang tìm cậu đó, sao cậu lại ở đây?”
Ngô Quảng bị Tân Khải gọi lại thì mặt mày khá lúng túng, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Lý Tiếu Lai cũng giả vờ như mới thấy Tân Khải mà nói: "Đúng rồi, đã nói cùng nhau uống rượu, cậu lại bỏ chúng tôi trong phòng, chú em Tần này, cậu thế là không được đâu".
"Á đù, chú em... chú em Tần? Cái này...
Ngưu Quân đang xem trò hay bên cạnh thấy ba người có vẻ quen biết nhau thì kinh ngạc buột miệng thốt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu.
Mấy thầy giáo khác cũng há hốc miệng, mặt mày tràn ngập vẻ ngạc nhiên
Giờ đây, Tân Khải có dễ bắt nạt hay không đã không quan trọng nữa.
Chỉ cần anh quen Ngô Quảng, còn được Ngô Quảng gọi một tiếng chú em thì anh đã không phải là người họ có thể đắc tội nổi.
Đặc biệt là Ngưu Quân, giờ gã đang hối hận muốn chết.
Nếu biết Tân Khải có mối quan hệ ấy trước thì dù bị đánh chết, gã cũng không dám trở mặt với anh.
Trong lòng gã hận Tân Khải muốn chết, mặt mày lại cứng đờ, cả người trực tiếp ngây dại, không biết nên nói cái gì
Mấy thầy giáo la hét phải dạy cho Tần Khải một bài học ban nãy đều nhích chân, tránh xa Ngưu Quân một chút, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với gã.
"Sao, kinh ngạc không, bất ngờ không?
Ngưu Quân còn chưa kịp phản ứng mới vừa xảy ra chuyện gì, Tân Khải đã quay đầu nhìn gã và nở một nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trằng bóc, cả người tràn ngập vẻ vô tội.
Kinh ngạc, bất ngờ không nào?
Ngưu Quân suýt nữa kinh ngạc muốn chết, nghe thấy giọng nói của Tần Khải thì trong lòng thầm chửi má nó, trên mặt lại chỉ có thể cười làm lành.
"Cậu Tân, không, anh Tân, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, anh nghe tôi giải thích!"
"Được, vậy tôi cho anh giải thích đó".
Tân Khải xoay người ngồi xuống sô pha, vắt chân, hài hước nhìn Ngưu Quân.
Gương mặt của Ngưu Quân khó coi y như đít nồi.
"Chú em Tần này, cậu cứ giải quyết chuyện riêng trước. đi, chúng tôi chờ cậu trong phòng nhé, nhưng cậu phải nhanh lên đó", Ngô Quảng thấy Tân Khải gặp rắc rối thì vui còn không kịp, cớ gì ra mặt cho anh chứ.
Hăn ta tùy tiện tìm một cái cớ rồi chưồn đi.
Lý Tiếu Lai sợ Ngưu Quân hiểu lầm gì đó bèn vội vàng giải thích: "Chú em Tân này, nếu là chuyện riêng thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, chính cậu giải quyết đi, ha ha, đừng để chúng tôi đợi lâu là được".
Lý Tiếu Lai vừa nói xong đã giơ tay kéo cửa ra, động tác nhanh như chớp giật.
Hai người cũng không nói gì thêm, đứng sau cửa hóng hớt.
Đùa gì vậy, họ ngóng Tần Khải chết còn không kịp, ăn no rửng mỡ mới ra mặt cho Tân Khải.
Ngô Quảng một tay cầm then cửa, cẩn thận lắng nghe tình hình bên trong.
Lý Tiếu Lai tức đến nỗi trực tiếp chửi âm lên: "Bà mẹ nó, định dùng chúng ta làm tấm chản à, cho rãng chúng ta là quả hồng mồm chäc!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!