Vương Dao tưởng rằng Tân Khải không hiểu ý mình nhưng cô ta vừa dứt lời, khi nhìn qua gương chiếu hậu, cô ta thấy Tân Khải đang nhìn mình cười đầy quái lạ.
Cảm thấy bản thân bị chơi xỏ, sảc mặt Vương Dao hiện tại đỏ tới tận mang tai.
Dù trong lòng đang bực bội nhưng lúc này Vương Dao. cũng không tiện bùng nổ.
Để tránh sự xấu hổ, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Họ Tần, trong thẻ anh có bao nhiêu tiền thế? Rõ ràng khi nấy nhân viên kia đã sợ tới tái mặt luôn, chắc số dư tài khoản không ít nhỉ?”
“Khụ khụ... cũng tạm thôi. Đây là tiền tôi để dành cưới vợ. đấy, cô để ý kỹ thế làm chỉ? Chẳng lẽ cô... có ý với tôi?”
“Xí... ai có ý với anh! Anh năm mơ đi!”
Vương Dao tức giận giãm chân ga, hành động này là để trả thù Tân Khải.
Người họ Tần nào đó đang ngồi ghế sau bỗng tái phát bệnh cũ, vừa la hét thê thảm vừa ghim kim cho bản thân.
Tiếng động cơ vang dội, Vương Dao cười tươi vô cùng. Coi như cô ta đã nằm được thóp Tần Khải rồi, cộng thêm việc phát hiện được trong tiệm của Phạm Tư Triết, hai nhược
điểm này đúng là pháp bảo để đối phó Tân Khải.
Mạng người là quan trọng nhất nên phía trước có người mở đường cho họ.
Đỉnh Quốc Cường lo lắng cho an nguy của bố nên giãm ga hết cỡ.
Vương Dao cũng không chịu thua, hai người chạy như đua xe, chỉ khổ cho Tần Khải.
Vất vả lắm hai bên mới tới bãi đỗ xe của bệnh viện, Tân Khải vội vàng bước xuống khỏi chiếc Maserati.
Nếu không phải anh nhanh nhẹn ghim mình một cái thì chắc đã ọe hết khi vừa thò đầu ra khỏi xe rồi.
Thấy bộ dạng thảm thương của Tân Khải, Vương Dao đắc ý cười, giơ nắm đấm, dáng vẻ hung dữ như đang nói: Đáng đời, dám đối đầu với cô đây à!
Tôi... Tôi nhịn!
Tân Khải nghiến răng, lo sợ cho chuyến đi tới nhà họ Vương tí nữa mình sẽ phải ngồi xe của “nữ tướng cướp” kia.
Anh quyết định làm người rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân, không chấp nhặt với con hổ cái.
“Thần y Tân, mời anh!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!