Edit: Đỗ Y YBeta: Phượng Cửu-
Có một số rung động tựa như hoa tươi, đều có hạn sử dụng.
Trà Trà chỉ liếc nhìn bọn họ, ánh mắt chưa từng dừng lại, rồi bước lên lầu.
Cô vừa mới trở về ký túc xá đã sốt ruột gọi cho Vu Cố, rất lâu sau bên kia mới bắt máy.
Giọng nói nghe còn say hơn trước, bộ dạng uể oải giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, “Xin chào.”
Có chút nhẹ nhàng, mang theo chút hơi say.
Trà Trà tránh mặt bạn cùng phòng, đi đến ban công nhỏ giọng nói với anh: “Anh thấy tốt hơn chưa?”
Vu Cố thực sự không khỏe lắm, buổi trưa bị các đàn anh rót rất nhiều rượu, chắc bây giờ tỉnh lại đầu vẫn còn đau, anh ngồi dậy, dựa vào gối, uể oải mở miệng nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Giữa trưa Vu Cố uống nhiều nên về nhà nghỉ ngơi một lúc, bố anh mới từ nước ngoài về, còn công việc của mẹ anh gần đây cũng không bận lắm.
Khi anh và Trà Trà đang gọi điện thoại, mẹ Vu Cố gõ cửa, “Tiểu Cố, con có muốn uống nước không?”
Vu Cố nói: “Mẹ, con không cần.”
“Vậy buổi tối con có phải về trường học không?”
“Con phải về.”
“Không ở lại ăn cơm tối à? Bố con cũng vừa trở về.”
“Không được.”
Mẹ của Vu Cố là người ở Giang Nam, nên nói tiếng Ngô*.
Vu Cố cũng có thể nói được vài câu, ngày thường anh nói chuyện với mẹ cũng dùng tiếng Ngô.
(Tiếng Ngô được nói ở phần lớn tỉnh Chiết Giang, thành phố Thượng Hải, Nam Giang Tô.)
Trà Trà ở đầu dây bên kia nghe một chữ cũng không hiểu, chớp mắt ngây người.
Cửa phòng đóng sầm lại.
Vu Cố cười hai tiếng, anh hỏi: “Nghe hiểu bọn anh vừa mới nói gì không?”
Trà Trà suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, cô thành thật nói: “Một chữ em nghe cũng không hiểu.”
Vu Cố vừa nói chuyện với cô, vừa thay quần áo, “Về sau anh dạy em.”
Trà Trà ngạo kiều* nói: “Em mới không cần học.”
(Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.)
Vu Cố mỉm cười, không cho là đúng, thẳng thắn nói: “Cũng được, vậy anh sẽ dạy cho con của chúng ta, đến lúc đó khi anh nói chuyện với bọn trẻ, em sẽ không nghe hiểu gì đâu.”
Gương mặt Trà Trà đỏ bừng, “Sao bây giờ anh đã nghĩ đến chuyện sinh con?”
Vu Cố thắt dây lưng, cầm lấy chìa khóa xe trên đầu giường, xuống tầng nói với mẹ: “Con về trường học đây.”
Trà Trà nghe thấy tiếng động cơ nổ máy, cô nói: “Em cúp máy trước, anh lo lái xe đi.”
Vu Cố nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Trà Trà nhớ rõ bản thân vẫn còn tức giận, sao có thể dễ dàng bị gọi ra ngoài như vậy? Làm bộ làm tịch ít nhất cũng phải qua mười ngày!
Cô trả lời: “Em không đi, khai giảng rất bận.”
Vu Cố đeo tai nghe Bluetooth, vừa lái xe vừa trò chuyện với cô: “Nhưng anh nhớ em.”
Khi còn nhỏ Trà Trà đã ngâm mình trong hũ mật, bản thân vô cùng ngọt ngào, cũng thích nghe những lời ngọt ngào.
Những lời ngon ngọt khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Trà Trà che gương mặt nóng bừng lại, “Không nói chuyện với anh nữa, em đi đọc sách.”
Cô vội vàng cúp điện thoại.
Khuôn mặt hớn hở, gò má ửng hồng.
Trần Tâm Ý nhìn thấy bộ dạng này của cô thì biết ngay vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai ngoài ban công.
Khả năng dỗ người của Vu Cố không hề nhỏ chút nào, mỗi lần Trà Trà hẹn hò với anh về, miệng cười đến tận mang tai, sự ngọt ngào đều hiện hết lên.
Khương Diệu Nhan và Thẩm Chấp, gần như xé rách mặt nhau.
Thẩm Chấp không cho cô ta một chút mặt mũi nào.
Khương Diệu Nhan muốn giữ chút mặt mũi, cho dù ánh mắt người đi qua đi lại không rơi trên người cô, cô cũng cảm thấy bọn họ đều đang nhìn cô.
Trên mặt cô ta nở một nụ cười xấu xa, “Bây giờ em đã thay đổi quyết định, nếu anh còn ……”
Còn thích cô, ở bên nhau cũng không phải không thể.
Thẩm Chấp ngắt lời cô, “Không cần, cứ như vậy đi.”
Hắn nói xong rồi đi.
Hoa hồng trắng rơi xuống mặt đất, Khương Diệu Nhan đứng quá lâu, bắp chân đau nhức.
Trong bóng tối, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Khương Diệu Nhan bất giác nhíu mày, đến tột cùng vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Khi cô mới về nước, mọi thứ vẫn đang diễn ra theo những gì mà cô ta tưởng tượng.
Có phải vì Trà Trà không?
Nhưng cô ấy có cái gì đặc biệt đâu?
Hay khóc, yếu ớt, rụt rè, nhút nhát, ngoại trừ đầu óc thông minh và thành tích xuất sắc, trên người cô ấy khó có thể tìm thấy điểm nổi bật nào khác.
Tại sao người như vậy lại có thể được bọn họ để ý chứ?
Chẳng lẽ cô kém hơn Trà Trà sao?
Xét về ngoại hình, về tính cách, cô ta có điểm nào không thể so với Trà Trà?
Cô rõ ràng đều hơn, tại sao những người này vẫn không thể tách rời với Sở Trà?
Khương Diệu Nhan không nghĩ ra, cô ta ngơ ngác trở về ký túc xá, thất vọng ngồi trước gương trang điểm, gương mặt này xinh đẹp quyến rũ trong gương, đường nét tinh xảo, khí chất ngời ngời, góc độ nào cũng đều đẹp.
Khương Diệu Nhan đang xuất thần, kỳ thực cô có sức quan sát kinh người, quan sát tinh tế, hồi cấp 2, cô phát hiện mỗi lần Trà Trà thấy cô và Thẩm Chấp ở bên nhau, ánh mắt ghen tị, chua xót.
Khi đó cô rất đắc ý.
Nói một câu phá tan mọi thứ, cướp đi bạn thân của người khác, quả thật là có cảm giác thành tựu.
Về sau, cô nhìn ra Trà Trà không có tính chiếm hữu đối với Thẩm Chấp như bạn bè bình thường, mà là cô gái yêu thầm ở tuổi dậy thì.
Cô càng đắc ý.
Cô ấy cứ im lặng, cô giả vờ như không thấy gì, càng ngày càng thân mật với Thẩm Chấp, cô thầm đắc ý trong lòng, cái đuôi vô hình đã vểnh lên tận trời rồi.
Mọi người xung quanh cô có ngoại hình xuất sắc, năng lực cũng không tệ, gia thế bối cảnh tốt, cô đều thích, cô đều muốn, một cái đều không nỡ buông tay.
Cô cảm thấy rằng cô có thể dễ dàng đối phó với họ, và cô cảm thấy rằng cô đã nắm chắc tấm chân tình của bọn họ.
Không nghĩ tới, giỏ tre múc nước công dã tràng.
“Diệu Nhan, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Sự lo lắng trong lời nói của bạn cùng phòng cũng không có mấy phần chân thành, âm cuối nghe càng giống cười trên nỗi đau người khác.
Các bạn cùng phòng lần này thực sự lo lắng, bởi vì Khương Diệu Nhan bị người ta vạch mặt.
Trên diễn đàn trường, tường nặc danh và bản tin tài khoản chính thức của trường đều bị dán phông chữ đỏ.
[ Nữ thần khiêu vũ trong truyền thuyết Khương Diệu Nhan. ]
Tiêu đề làm người ta mất hết hứng thú.
Nhưng nội dung ngược lại khá hay.
Tóm tắt những việc làm của Khương Diệu Nhan trong vài năm qua, xâu chuỗi chúng thành một bài viết.
Cuối cùng đi đến kết luận----- [ Mặc kệ đối phương có bạn gái hay không, chỉ cần nam nhân đó lọt vào mắt xanh của cô ta thì sẽ đều tán tỉnh, cô ta sẽ không từ chối mà chỉ giả ngốc, điều tồi tệ nhất chính là trước đây cô ta từ người này chạy qua người khác, nhưng bây giờ hãy nhìn xem cuối cùng tiểu nữ thần Khương Diệu Nhan cũng bị lật tẩy. ]
Tốc độ trả lời phía dưới nhanh chưa từng thấy.
Mội giây đã thành tòa nhà.
[ Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi, vẫn luôn im lặng không nói. ]
[Thích tán tỉnh thì không sao, nhưng con mẹ nó chứ thật kỳ lạ cô ta thế mà thích tán tỉnh những bạn nam đã có bạn gái! Đây có phải là một niềm vui? ]
[ Các nữ sinh khóa dưới ở phòng thí nghiệm đem đến tin nóng, sau khi đàn anh và hoa khôi của chúng ta ở cùng nhau, Khương Diệu Nhan cũng tìm cớ đến bắt chuyện với đàn anh, mục đích không trong sáng, nhưng đàn anh của chúng ta rất yêu bạn gái, không thèm quan tâm đến cô ta, lúc đó tôi đã không vừa mắt cô ta! ]
[ Mọi người đều không nhìn thấy cái cách hôm nay Khương Diệu Nhan bị đàn anh Thẩm Chấp lật tẩy trước mặt mọi người, tôi thực sự cười chết mất. ]
[ Mỗi lần Khương Diệu Nhan nói rằng tính tình cô ta tùy tiện, tôi đều thấy buồn nôn!!! Những cô gái thần kinh thô như chúng tôi căn bản hoàn toàn không phải như thế này, đúng chứ!? Đừng lấy chúng tôi làm cớ! Vốn tưởng rằng con người đều giữ khoảng cách nhất định với đàn ông, làm sao vẫn có người không biết? Há mồm ngậm miệng là bạn tôi, thật buồn nôn. ]
Bài đăng này có thể được xem là một buổi biểu diễn chuyên biệt.
Bài đăng châm biếm, nhìn đã thấy khó chịu.
Khương Diệu Nhan run rẩy lật từng trang, cả người cô không ổn lắm.
Buổi tốt bạn cùng phòng có ý tốt mang cơm cho cô, cô nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, giọng run run, cô nói: “Tôi không đói.”
Biết người biết mặt không biết lòng.
Các bạn cùng phòng đều cho rằng Khương Diệu Nhan này thật ghê gớm, cướp hết mọi thứ của bạn, không ngờ lại bắt đầu mê mẩn cái chức hoa khôi học đường.
Sau trận chiến này, hình tượng của Khương Diệu Nhan trong mắt các đàn em cũng bị giảm sút đáng kể, những người có bạn gái đều bị đánh một trận, còn không có bạn gái thì cảm thấy trên đỉnh đầu xanh xanh khó hiểu.
Ngay cả khi Trà Trà lên mạng cô cũng không thể nào vào mạng nội bộ của trường, tốc độ internet trong ký túc xá của cô quá chậm, giao diện diễn đàn lại cực kỳ giống trang web lậu, cô thực sự không có hứng thú.
Khi có chuyện lớn xảy ra ở trường, đều là Trần Tâm Ý người đứng đầu trong giới tin đồn, người sẽ nói với cô.
Trà Trà uống một ngụm nước cho đỡ khát: “Tôi thực sự không biết cô ấy muốn làm gì, tôi không thể nói gì khác, Thẩm Chấp và Văn Hoài đều thật lòng yêu cô ấy.”
Trong lòng tràn đầy ánh trăng, bao năm qua cũng không quên được. Không ai có thể vượt qua vị trí của cô trong lòng họ.
“Cảm giác khi được vạn người mê, ai cũng yêu quý cô, cảm giác khi bị tranh giành.”
“Ồ.” Trà Trà dường như đã hiểu ra một chút.
“Cô ấy về sau hẳn là không dám trở thành một trà xanh như vậy nữa, có gần 10.000 câu trả lời, thật sự là không thể tin được.” Trần Tâm Ý vẫn đang duyệt diễn đàn, đôi mắt to hơn cả chuông đồng, vì sợ bỏ sót thông tin quan trọng.
Nhưng Trà Trà cũng không có hứng thú, rửa mặt xong rồi leo lên giường, mở điện thoại, Vu Cố đã gọi vài cuộc, cô đều cúp máy.
Vu Cố rất kiên nhẫn khi dỗ người, gửi mấy bản ghi âm, âm thanh nước chảy mây trôi, “Muốn ngủ sao?”
Trà Trà gõ hai chữ: [ Đúng vậy. ]
Vu Cố tiếp tục nói: “Vậy đi ngủ sớm đi, ngày mai gặp.”
Làm thế nào để dỗ bạn gái khi cô ấy tức giận? Vu Cố không ngại hỏi mấy đàn em và các đàn anh trong ký túc xá, nhưng tiếc là tất cả họ đều là cẩu độc thân, hỏi cũng không biết.
Loại vấn đề này, chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Vu Cố không biết xấu hổ, mỗi ngày đưa đón bạn gái ra vào ký túc xá nữ.
Sau khi hoàn thành nghiên cứu, anh cũng không còn bận rộn nữa, rảnh rỗi thì dính bên người cô.
Trà Trà không thể chống lại sự khoa trương bừa bãi của cậu, bị dụ dỗ đến mê muội, cuối tuần còn bị lừa đến nhà anh cơm.
Khi vừa đến nhà, Vu Cố và mẹ anh đang nói tiếng Ngô.
Không biết đang nói gì.
Trà Trà cảm thấy ánh mắt của mẹ Vu Cố trở nên rất yêu thương khi nhìn cô, và nó không khác gì khi nhìn con gái ruột của mình.
Trà Trà nhẹ nhàng vặn da thịt mềm mại trên eo anh, cắn lỗ tai hỏi anh: “Anh và mẹ anh đã nói cái gì?”
“Em muốn biết?”
“Mau nói cho em biết.”
Bỗng nhiên Vu Cố bất ngờ hôn cô, dọa cô sợ chết khiếp, che miệng theo bản năng nhìn sang mẹ anh, may mắn thay mẹ anh đang bận rộn trong bếp, không nhìn thấy hai người bọn họ ân ái.
Vu Cố nói: “Tôi chỉ nói với mẹ là con dâu tương lai đến ăn cơm để mẹ nấu ăn phong phú hơn.”
Bàn tay nhỏ của Trà Trà tiến về phía cậu, “Bây giờ anh là đang muốn làm gì đây?”
Vu Cố tranh thủ nắm tay cô: “Muốn kết hôn với em.”
Bọn họ muốn kết hôn.
Tốt nhất vừa tốt nghiệp thì đi lãnh chứng.
Trước đó, Vu Cố còn phải thu phục bố và anh trai cô nữa.
Trà Trà cúi đầu che đi vẻ mặt mất tự nhiên của mình, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Vu Cố lại nói: “Mẹ anh nói, ăn cơm tối xong, muốn sang nhà em.”
Trà Trà một chân nhẹ nhàng đá văng cục đá trước mặt, giả bộ thản nhiên, “Được.”
Khi đến thời điểm gặp mặt bố mẹ, không còn xa nữa là đính hôn và kết hôn.
Ở trước mặt những người lớn Trà Trà không được tự nhiên, ăn cơm rất cận thận, kẹp chặt cái đuôi mà đối nhân xử thế.
Vu Cố biết cô không thoải mái, ngay khi dọn dẹp bát đũa, anh đã nói với mẹ mình đến nhà Trà Trà làm khách.
Vu Cố nắm tay Trà Trà đi trước một bước, đi dạo trên con đường mòn.
Cha mẹ anh chuẩn bị quà rất cẩn thận, phải gặp mặt thông gia tương lai trước để để lại ấn tượng tốt cho nhau.
Khi họ gõ cửa.
Thẩm Chấp quan sát từ ban công trên tầng hai.
Tình yêu cuồng nhiệt của đôi bạn trẻ sau lưng người lớn thật thân mật trong một góc không thể nhìn rõ.
Vừa kéo vừa ôm, gắn bó keo sơn.
Thẩm Chấp nhìn bọn họ, sau đó quay sang nhìn ban công bên cạnh, trên bệ cửa sổ nơi ánh trăng chiếu xuống, một cô gái mặc đồng phục học sinh với khuôn mặt trắng nõn, tươi cười thẹn thùng dường như xuất hiện trước mắt anh.
Một thời gian trước đây.
Thẩm Chấp biết rằng Vu Cố thích cô.
Lúc đó hắn đắc ý tự cao, cho rằng làm cô vui vẻ tràn trề chỉ có mình hắn mà thôi.
Khi ấy hắn không trân trọng tình yêu đang trong tầm tay mình.