Edit: Laurent Beta: Du Tử Tĩnh-
67
Y học có một chứng bệnh được gọi là hội chứng hoang tưởng ảo giác*, ảo giác cùng vọng tưởng, ảnh hưởng lẫn nhau, đối với những người bị bệnh thì mọi thứ trong tưởng tượng của họ đều là sự thật.
(*Hội chứng hoang tưởng ảo giác ( hay hoang tưởng, bị ảo giác) là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể hoang tưởng (paranoid). Chi tiết có thể xem thêm ở Hoang tưởng ảo giác – Wikipedia tiếng Việt)
Dưới tầng vô cùng náo nhiệt.
Thiếu nữ mặc đồ màu sáng cùng người đàn ông bên cạnh bên cạnh mười ngón tay đan xen, chỉ đợi đến khi đến trước cửa thì mới miễn cưỡng buông tay.
Ảo giác của Thẩm Chấp không có người khác, chỉ có một mình Trà Trà.
Lớp ảo ảnh này còn chân thật hơn so với thực tại.
Hắn nhìn bọn họ nói nói cười đi vào trong phòng, đèn sưởi tắt, cánh cửa nửa đóng nửa mở.
Thuận tiện ngăn cách giọng nói cô lại.
Càng về khuya, trời bắt đầu trở lạnh, bầu trời đêm bị bao phủ bởi sương mù.
Cách âm của nhà cũ không được tốt nhưng tiếng nói nhà cách vách cũng không lớn.
Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện, không rõ lắm bọn họ nói gì.
Chỉ là mấy chữ lại khiến Thẩm Chấp nghe vô cùng rõ ràng.
“Đính hôn”, “Chuyện tốt”, “Kết hôn”.
Mơ mơ hồ hồ cũng khiến cho ruột gan cồn cào, Thẩm Chấp đứng ở ban công đến khi chân tê cứng, bàn tay nắm thật chặt rồi lại buông ra.
Không phải là do hắn thờ ơ mà chỉ là bất lực.
⋆
Mặc dù nói trước đây hai nhà đều ở cùng một khu nhỏ, nhưng cha mẹ Vu Cố bận rộn công việc, số lần gặp mặt với Sở Thanh Ánh không được mấy lần, sau đó hai người chuyển đi, hai nhà lại càng không có cơ hội gặp gỡ.
Cha mẹ Vu Cố chuẩn bị một chút lễ vật nhỏ, cũng không phải là đồ gì quá quý giá, chủ yếu là ở tâm ý của họ.
Không khí nói chuyện vô cùng hài hòa, Sở Thanh Ánh thoải mái cùng bọn họ tán gẫu.
Mẹ Vu Cố nhận lấy ly trà, ôn hòa cười:
“Hàng xóm mười mấy năm, đáng lẽ chúng tôi nên sớm tới gặp mặt nhưng công việc thật sự quá bận, cái này, đến ngày hôm nay mới biết được chuyện của bọn trẻ, bởi vì vui mừng quá, chúng tôi cũng không kịp chuẩn bị được đồ gì.”
Sở Thanh Ánh từng nghe nói mẹ Vu Cố là bác sĩ điều trị nổi tiếng trong bệnh viện lớn, đối với công việc của bác sĩ, bà tự nhiên có lòng kính phục, bà cũng cười:
“Tôi cũng mới biết chuyện của hai đứa nhỏ, bọn chúng lớn rồi tất nhiên sẽ có chủ ý của bản thân, chúng ta làm bậc cha mẹ cũng không tiện can thiệp vào, tôi thấy Vu Cố là đứa trẻ ngoan, chỉ mong hai đứa có thể hạnh phúc, người mẹ như tôi cũng yên tâm.”
“Không, đứa nhỏ này nhà tôi cái khác không nói, được cái không khiến ai phải lo lắng, yêu thương người khác, tương lai nếu may mắn, Trà Trà có thể gả đến nhà chúng tôi đảm bảo sẽ không phải chịu thiệt thòi.”
Thân thích nhà Vu Cố vốn không nhiều, mẹ cậu lại không phải người thích giao tiếp với người trẻ, nhưng nhìn Trà Trà thế nào cũng cảm thấy yêu mến, cảm thấy đứa nhỏ này không những xinh đẹp lại còn rất ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt, ở cùng một chỗ với cô thì tâm tình sẽ tốt lên không ít.
Trưởng bối nói chuyện vui vẻ, Trà Trà cùng Vu Cố thì tranh thủ lúc nhàn rỗi.
Hai người bước chân nhẹ nhàng, lặng im không tiếng động mở cửa lớn, lẻn ra ngoài sân.
Trong đêm gió, hai người ngồi cạnh nhau trên xích đu nhỏ, Trà Trà hít sâu không khí trong lành, nhón mũi chân, cô cúi đầu nhìn cái bóng thật dài trên mặt đất:
“Sao anh để ba mẹ anh đến nhà em nhanh như vậy?”
Vu Cố nhẹ dựa vào bả vai cô, “Muốn nhanh chóng cưới em về nhà, không được sao?”
“Nhất định ba em sẽ không dễ dàng đồng ý đâu.”
Vu Cố làm bộ thở dài, “Xem ra anh còn phải cố gắng hơn mới được.”
Trà Trà nghe Vu Cố nói muốn kết hôn với cô, trong lòng không kháng cự, hơn nữa bắt đầu suy tính về tương lai của hai người.
Cô hỏi: “Anh có nhà ở sao?”
Vu Cố: “Hiện tại không có.”
Trà Trà yên lặng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mấy năm gần đây giá nhà ở Bắc thành tăng nhanh, vị trí đẹp đều phải gần mười vạn một mét vuông, nếu gần khu trường học, vậy lại càng tốn hơn mười vạn một mét vuông.
Tương lai nếu bọn họ kết hôn, chắc chắn phải sinh con, mua nhà phải mua gần khu trường học một chút.
Nhưng… Vu Cố làm sao có nhiều tiền như thế!
Tương lai cậu cũng chỉ là một giáo sư bình thường, hẳn là không kiếm được nhiều tiền.
Trà Trà tuy rằng không ngại bỏ tiền nuôi cậu, nhưng cô sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, sợ cậu không vui vì ăn cơm mềm*.
*Ăn cơm mềm: ý muốn nói những người đàn ông lười biếng, hay đeo bám phụ nữ để kiếm tiền.
Trà Trà nói một cách nghiêm túc: “Không sao đâu, nhà em sẽ mua, mua cho anh một căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách.”
Bả vai Vu Cố khẽ run rẩy, nhịn xuống ý cười ở trong lồng ngực: “Thì ra còn có chuyện tốt như vậy sao.”
“Anh mua xe, em mua nhà, rất công bằng.” Trà Trà suy nghĩ một chút: “Về phần lễ vật, cái này phải nghe theo ba mẹ em, em không làm chủ được, bọn họ chắc cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng.”
“Em yên tâm, tiền cưới em anh vẫn có.” Vu Cố nói.
Cậu nói như vậy, Trà Trà cũng nghe theo.
Sau nửa giờ.
Các trưởng bối cũng bàn bạc xong, cha mẹ Vu Cố cũng ngại ở lại lâu, còn chưa trò chuyện thỏa mãn, bọn họ chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Sở Thanh Ánh nói: “Rảnh rỗi có thể thường xuyên tới đây chơi.”
“Được chứ, mọi người không chê chúng tôi phiền là được.”
“Làm sao có thể chứ.”
Bọn họ không biết chuyện của Sở Thanh Ánh và Giang Thừa Chu, thuận miệng nói thêm một câu: “Hôm nào chọn ngày cha Trà Trà ở nhà chúng tôi lại ghé thăm.”
Sở Thanh Ánh ừ một tiếng:
“Hôn sự quả thật… Cũng phải hỏi qua ý kiến của ông ấy.”
Mẹ Vu Cố sở dĩ sốt ruột như vật là bởi vì Vu Cố nói muốn cùng Trà Trà kết hôn trước khi tốt nghiệp.
Bọn họ cảm thấy quá sớm, nhưng dường như con trai lại không thể chờ được.
Trong khi bọn họ không biết thì Vu Cố đã xem nhà cưới luôn rồi.
Một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố.
Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng trẻ con, có đầy đủ.
Mấy năm nay, cậu cùng thầy giáo làm dự án, cũng kiếm được không ít tiền, hơn nữa bình thường dùng để đầu tư, không cần cha mẹ trợ giúp, mua nhà cũng dư dả.
Nhà cậu đã coi kỹ nhưng Trà Trà lại chưa xem qua, dù sao cũng là chỗ ở tương lai của bọn họ cũng phải để cho cô nhìn xem cảm thấy thích mới có thể mua.
Vu Cố đem tất cả mọi chuyện đều cân nhắc cẩn thận, giữ lại tất cả những bất ngờ lại.
Trên đường về nhà, mẹ của Vu Cố nhịn không được hỏi: “Con cứ như vậy liền kết hôn? Không hối hận gì ư?”
Vu Cố khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Không hối hận đâu ạ.”
“Hôn nhân sẽ không tốt đẹp như con tưởng tượng, cũng không dễ dàng như khi yêu đương, chuyện củi gạo dầu muối, chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi cũng có thể dẫn đến mâu thuẫn, con thật sự có thể chịu được?”
“Con chịu được mẹ ạ.” Vu Cố khẳng định: “Mẹ, con thật sự muốn cưới cô ấy.”
Bọn họ sắp tới cũng đến năm cuối đại học rồi.
Không quá hai học kỳ nữa sẽ phải đối mặt với việc thi tốt nghiệp, đến lúc đó nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, kết hôn thì có làm sao?
“Được rồi mẹ biết rồi, chẳng phải mẹ đã làm theo nguyện vọng của con rồi sao? Chỉ là ta không thể vội, mỗi một bước đều không thể thiếu.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Bà chưa từng thấy qua con trai nói nhiều với mình như vậy, cũng là nhờ phúc khí của Trà Trà.
Nghĩ như vậy, hảo cảm đối với Trà Trà lại thêm một bậc.
Vu Cố lại nói: “Chẳng qua là đối với chuyện lễ vật còn cần ba mẹ giúp đỡ.”
Sau khi mua nhà, số dư trong tài khoản ngân hàng của cậu gần như bằng không.
“Con là con của chúng ta, con cưới vợ thì tiền lễ vật chúng ta còn có thể để con đưa sao?”
Thực sự thì con trai quả thật có tiền đồ, nhà xe đều không cần bọn họ mua.
⋆
Trà Trà nhìn theo hướng bọn họ rời đi, cho đến khi hình ảnh ở trước mắt biến thành chấm tròn trong mắt cô, cô mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại.
Từ trên cột phơi quần áo thu thập quần áo đã khô, ôm quần áo ở trong ngực lên lầu tắm rửa, tính ngủ một giấc thật ngon.
Mở cửa phòng ra, Trà Trà giật mình.
Thẩm Chấp không biết từ lúc nào đã trèo ban công sang chỗ cô, hơn nữa còn đi vào phòng ngủ của cô.
Trà Trà tâm tình không tốt: “Cậu trở về đi.”
Thẩm Chấp chân cũng không động, tự tiện xông vào phòng cô, còn bày ra tư thái làm chủ: “Tôi khát, muốn uống nước.”
Trà Trà dùng sức kéo cửa sổ sát ban công ra: “Đi ra ngoài.”
Thẩm Chấp giống như người điếc, đặc biệt không biết xấu hổ bưng ly nước trên bàn cô uống, uống nước của cô.
Trà Trà cảm thấy đầu óc hắn có bệnh, hơn nửa đêm chạy đến phòng cô phát điên.
Thẩm Chấp rũ mi mắt, vẻ mặt không quá vui vẻ, mặt mày ưu thương nhàn nhạt.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, ngẩng đầu chỉ nhìn cô.
Trà Trà bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.
Có một câu nói hay rằng những gì không có được mới là tốt đẹp, đến tận khi mất đi rồi mới cảm thấy tiếc nuối.
Trà Trà của trước kia rất thích đôi mắt này của hắn, hiện tại khi đối mặt thì chút cảm giác gì cũng không có.
Thật ra trong phòng ngủ của cô, chuyện cô và Thẩm Chấp làm không ít.
Hôn trộm ôm trộm, vụng trộm người lớn nửa đêm hẹn hò, chuyện đã làm tuyệt đối không ít.
Nhưng mỗi lần cùng hắn ở bên nhau đều không có tình cảm gì, nhàn nhạt, tựa như một dòng nước lạnh băng.
Không tình nguyện hôn.
Ôm không có độ ấm.
Có đôi khi cô to gan lớn mật muốn hôn hắn, Thẩm Chấp cũng chỉ lãnh đạm để cho cô ngồi trên ghế không được nhúc nhích, sau đó lấy tay che mắt cô, chuồn chuồn nước rơi xuống một nụ hôn, giống như chủ nhân ban ân cho sủng vật.
Thẩm Chấp nhìn cô nói: “Hai người không thể kết hôn.”
Hắn dường như đã quen với việc sử dụng các từ bắt đầu như “Không”, “Không cần”, “Không thể” để ra lệnh cho cô, sai sử cô.
Nhưng cô không phải của hắn, tại sao cô phải nghe theo hắn?
“Cậu không quản được.” Trà Trà đẩy hắn ta từ trong phòng ra ngoài ban công, vì không muốn làm phiền ở tầng dưới, cô cố đè giọng xuống, “Cậu có thể yên tâm, nếu tôi kết hôn cũng sẽ không mời cậu.”
Trà Trà không muốn kết hôn mời bạn trai cũ, cả hai nhìn nhau không vừa mắt, không cần phải tìm thêm phiền toái vào ngày quan trọng.
Nói xong câu đó, Trà Trà khóa cửa sổ, ngón tay nắm chặt một góc rèm cửa sổ, dùng sức kéo chặt lại, che khuất đi ánh sáng ở bên trong.
Ánh trăng lặng lẽ lướt qua những đám mây, đuổi theo những làn gió.
Thẩm Chấp trở lại phòng mình, sau khi uống mấy viên thuốc, ngồi trước bàn làm việc, đèn bàn đã có chút cổ xưa, phát ra thứ ánh sáng không mấy rõ ràng.
Hắn thật cẩn thận đem quyển sổ nhỏ trong ngực ra, đây là cuốn nhật ký hắn vừa lấy được trong phòng Trà Trà.
Một cuốn nhật ký bị vứt bỏ.
Thói quen của Trà Trà vẫn không thay đổi, đem đồ vật không cần vứt vào thùng carton đặt ở góc, đợi ngày hôm sau đem đi xử lý.
Vận khí hắn cũng không tệ lắm.
Tìm thấy trước khi cô kịp đem đi vứt.
Thượng vàng hạ cám*, tất cả đều liên quan đến hắn.
*Thượng vàng hạ cám: Tất cả mọi thứ, từ loại quý giá đến loại tầm thường, rẻ mạt.
Thẩm Chấp chỉ cầm nhật ký, trực giác thôi thúc hắn lấy đi nó, giống như một tên trộm rình mò chờ thời cơ cướp lấy ký ức của cô.
Cuốn sổ bị khóa.
Thẩm Chấp nhìn quyển sổ nhỏ trên bàn từ màu sắc đến hình dáng đều thật ấu trĩ, nhưng lại mất đi dũng khí mở nó ra.
Hắn biết mật khẩu, hoặc là nói hắn đoán được mật mã là gì.
Hắn thử điền ngày sinh nhật của mình, quả nhiên, khóa mật mã vang lên tiếng cạch.
Thẩm Chấp vẫn chưa mở cuốn sổ ra, một mặt hắn biết nhìn trộm tâm sự của người khác là vô đạo đức, mặt khác, trong lòng có một thanh âm không ngừng thúc giục hắn mở ra.
Thẩm Chấp đứng giữa lương tâm và dục vọng, do dự lung lay.
Ngón tay hắn đã đặt trên bìa, đầu ngón tay chậm rãi chuyển động, hắn từ từ mở cuốn nhật ký ra.
Đập vào mắt là mấy chữ có chút ấu trĩ 一
[Sở Trà/ Mười bốn tuổi/ Bí mật]
Đánh dấu bằng bút màu hồng, nét chữ có chút nguệch ngoạc, cuối cùng còn vẽ một hình trái tim.
Ban đầu, những tấm ảnh đó không có gì đặc biệt, chỉ là ghi lại những điều nhỏ nhặt xảy ra.
Đột nhiên, bắt đầu vào một ngày nào đó.
Quyển nhật ký ghi lại những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này, trên một trang giấy nào đó, có thêm một cái tên 一ー Thẩm Chấp.
Mười bốn tuổi, còn sớm như vậy.
Thẩm Chấp cũng không nhớ rõ lúc đó học năm nhất sơ trung, là năm nhất hay năm hai?
Hắn cố hết sức nhớ lại, nhưng mà, những ký ức sâu sắc của hắn ở sơ trung, chỉ bắt đầu khi Khương Diệu Nhan chuyển trường đến.
Bầu trời màu xám từ đó bắt đầu có những màu sắc.
Còn về Trà Trà, hắn không có hồi ức gì đặc biệt.
Ngay cả mấy trang, trên đó viết đầy tên của hắn, từng nét từng nét, nghiêm túc chân thật, không giống như viết loạn.
Hắn tiếp tục lật 一
[Ngày 6 tháng 9/ Nắng/ Niềm vui
Nghe nói viết tên người mình thích, có thể trói chặt cậu ấy lại]
[Ngày 17 tháng 9/ Âm u/ Buồn
Thẩm Chấp hình như có quan hệ rất tốt với bạn cùng bàn mới của mình]
[Ngày 24 tháng 11/ Tuyết/ Buồn
Cậu quên sinh nhật tôi, trái tim tôi như tan vỡ hu hu, nhưng cậu chắc chắn không cố ý]
[Ngày 4 tháng 3/ Nắng/…
Thật muốn lớn lên, muốn thật cao, thật muốn nhanh chóng trở nên xinh đẹp, uống rất nhiều sữa tại sao không tác dụng gì? Tại sao cậu ấy… Cậu không thể nhìn tôi nhiều hơn sao?]
[Ngày 7 tháng 4/ Nắng/…
Vẫn thích cậu ấy thật nhiều]
Mới lật chưa tới một phần ba, Thẩm Chấp đã nhìn không nổi nữa, trước mắt hắn đã trở nên mơ hồ, hơi nước mông lung nhìn không rõ thật giả.
Hơi thở hắn chậm lại hai hơi, lấy hộp thuốc lá ra, bàn tay run rẩy đến nỗi không bật nổi bật lửa.
Thẩm Chấp chưa bao giờ biết, mối tình đơn phương cay đắng của cô bắt đầu từ sớm như vậy.
Thẩm Chấp nhắm mắt đưa tay xoa thái dương đau nhức, không ngừng tự an ủi bản thân đêm nay nghe thấy những lời mơ hồ kia, như thường lệ tất cả đều là ảo giác.
Tất cả đều là giả.
Mọi thứ đều là giả.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Chấp: Thí sinh China Got Talent Show là một bậc thầy tự lừa mình dối người!
Hẹn gặp bạn vào ngày mai!