Edit: HuyendrmBeta: Kẹo Hạnh Nhân-
Hôn sự của Trà Trà và Vu Cố ván đã đóng thuyền, chỉ chờ định ngày.
Trước kia Trà Trà chính miệng nói với Thẩm Chấp rằng, khi cô kết hôn sẽ không mời hắn.
Thẩm Chấp nhìn tấm thiệp mời, thật ra trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc lắm. Giống thứ cảm giác chua xót thường dâng lên, nếm nhiều cay đắng cũng trở thành thói quen rồi.
Hắn như không có việc gì thu liễm nụ cười nơi khoé môi, còn giống như không quan tâm mà nhận xét một câu: “Chữ viết trên thiệp mời cũng không tệ lắm.”
Nhan Tuệ không nhìn ra suy nghĩ của con trai, thuận miệng ứng phó nói: “Đúng vậy.”
Đường nét sắc bén, nước chảy mây trôi.
Nhan Tuệ lấy lại thiệp mời, cứng nhắc chuyển sang chuyện khác: “Cơm tối con muốn ăn gì?”
“Không có món gì đặc biệt muốn ăn.”
“Vậy để mẹ bảo dì giúp việc làm cho con chút đồ ăn thanh đạm của Hàng Châu.”
“Được.”
Thẩm Chấp mất khẩu vị, ăn vài đũa đã ngừng.
Trên bàn cơm, Thẩm Chấp hiếm khi đươc cha hỏi có dự định gì cho tương lai. Muốn ra nước ngoài đào tạo sâu hơn hay tiếp tục làm ở công ty.
Từ sớm Thẩm Chấp đã phải học lên thạc sĩ và tiến sĩ, nhưng hắn chọn từ bỏ.
Sau khi vào năm nhất đại học, Thẩm Chấp đã bắt đầu theo cha học xử lý công việc ở công ty. Mấy trưởng bối ở công ty không phải là đèn cạn dầu, thấy tuổi hắn nhỏ nên tưởng dễ bắt nạt, ở trong tối ngáng chân hắn không ít lần.
Ai mà biết Thái Tử của công ty hàng không là một người cứng rắn. Trong vài tháng ngắn ngủi đã xử lý toàn bộ người từ trên xuống dưới.
Thay đổi phong cách làm việc trước kia. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể một mình đảm đương một phần công ty.
“Con tiếp tục làm ở công ty.”
“Cũng tốt, như vậy ta cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Thẩm Chấp vâng một tiếng, sau đó gương mắt lên, con ngươi đen tuyền: “Không lâu nữa, con có thể sẽ xin nghỉ một thời gian.”
Nhan Tuệ nghe xong ý cười trên mặt càng rõ. Cảm thấy con trai muốn xin nghỉ để nghỉ ngơi hoặc đi ra ngoài chơi, đây là điều không thể tốt hơn, bà nói: “Tùy con, muốn nghỉ bao lâu cũng được, trước mắt việc ở công ty cứ để đó.”
Mặt Thẩm Chấp giãn ra: “Vâng, được.”
Nhan Tuệ lại hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Thẩm Chấp nói: “Một thị trấn nhỏ.”
Hắn không nói tên, không nói địa chỉ cụ thể nên Nhan Tuệ cũng không hỏi nữa.
*
Học kỳ hai của năm cuối cấp kết thúc là gần cuối mùa xuân.
Trà Trà cuối cùng đã hoàn thành bài luận văn tốt nghiệp đầu tiên của mình. Sau khi giao nó cho giảng viên của cô, thì nhận được những lời nhận xét tỉ mỉ rườm rà.
Trà Trà lại bắt đầu chặng đường sửa luận văn không lối về của mình, thấy ngày bảo vệ(*) càng gần, cô rất lo lắng.
(*) Bảo vệ ở đây là bảo vệ luận văn, tức quá trình tiến hành trình bày, thuyết trình, phản biện trước một hội đồng chấm luận văn tốt nghiệp.
Phiên bản sửa đổi của bài luận văn đều bị giảng viên đánh trượt. Trà Trà không màng ngày đêm tra tư liệu và số liệu, đến nằm mơ cũng là đang viết luận văn.
Làm việc trên máy tính đến hai giờ sáng cũng chưa xong, đôi mắt đau xót, nhỏ rất nhiều thuốc nhỏ mắt cũng vô dụng.
Vu Cố tắm rửa xong, nằm trên giường đợi cô một lúc lâu cũng chẳng thấy người. Anh bất đắc dĩ thở dài hai tiếng, xuống giường đi dép lê đến thư phòng. Qua khe cửa thấy đèn còn bật, mày nhíu lại, đẩy cửa ra, giọng nói trong trẻo mượt mà nói: “Vẫn chưa xong à?”
Trà Trà ghé vào bàn máy tính sắp ngủ, cô dụi mắt, bóng người dần dần rõ ràng. Cô vừa chán nản lại mệt mỏi, giọng nói buồn ngủ lười biếng, "Chưa có xong."
Vu Cố đi đến sau lưng cô, quét mắt nhìn màn hình máy tính: “Còn thiếu nhiều không?”
Mái tóc đen nhánh như tơ của thiếu nữ thả sau lưng. Cô lười biếng ghé mặt vào bàn, ánh sáng trên màn hình chiếu vào gương mặt phấn nộn của cô, cô híp mắt: “Còn thiếu rất nhiều.”
Vu Cố nhìn qua luận văn của cô. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trên bàn tay cô, di chuyển con chuột lên xuống: “Những chỗ đánh dấu là chỗ cần sửa tiếp sao?”
Trà Trà sống không còn gì luyến tiếc gật đầu. Nằm trên bàn lười biếng nâng trán lên nhìn, buồn bực không chịu nổi: “Đúng vậy, phải sửa tất cả.”
Cô lười nhác ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy cằm anh. Đường cong bên dưới hoàn mỹ, yết hầu gợi cảm. Anh bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, nói: “Viết không tệ, sao lại phải sửa nhiều như vậy?”
Trà Trà nói: “Giảng viên muốn em bình xét vào loại luận văn tốt nghiệp ưu tú, nên yêu cầu tất nhiên cao một chút.”
Vu Cố thuận tay xoa đầu cô: “Em ngủ trước đi, anh giúp em sửa.”
Trà Trà do dự: “Như vậy không tốt lắm đâu?”
Vu Cố đã chuẩn bị trả lời: “Nghỉ ngơi đi.”
Trà Trà quả thật rất mệt, sửa đến hoa mắt. Cả quyển luận văn cô cũng sắp thuộc hết, cô nhường ghế dựa bảo: “Em cùng anh làm.”
Trong thư phòng có sô pha chuyên dùng để nghỉ ngơi.
Trà Trà nằm trên sô pha, so với lúc nãy đã bớt buồn ngủ hơn. Cô chống cằm, híp mắt nhìn người đàn ông đang làm việc ở trước bàn.
Tốc độ đánh chữ của anh rất nhanh, lúc đeo kính khi làm việc trông rất chuyên nghiệp.
Trà Trà nằm trên sô pha được một lúc thì mí mắt nặng dần, nghe tiếng gõ bàn phím của anh dần chìm vào giấc ngủ.
Vu Cố thay cô sửa xong luận văn, cúi đầu nhìn thời gian ở góc phải màn hình máy tính, đã 5 giờ sáng rồi.
Nắng sớm xuyên qua màn lụa chiếu vào thư phòng, Vu Cố lưu lại luận văn rồi đóng máy tính, đứng dậy duỗi eo.
Tầm mắt nhìn về cô gái đang nằm ngủ say đến ngọt ngào trên sô pha. Nhẹ tay ôm cô vào trong ngực, đặt ở trên giường trong phòng ngủ rồi ôm eo cô ngủ bù.
Vu Cố có một tiết chính vào lúc 10 rưỡi sáng. Anh ngủ không bao lâu, hơn 9 giờ đã rời khỏi giường, rửa mặt thay quần áo. Trước khi ra khỏi nhà còn dành thời gian làm cho Trà Trà một phần bữa sáng đơn giản.
Khi vào lớp, phòng học lại chật cứng người.
Dù các sinh viên đều biết vị đàn anh dạy thay này đã có bạn gái, thậm chí đã mua phòng cưới rồi, nhưng vẫn không thể ngăn các cô nhiệt tình đến học.
Thầy giáo lớn lên đẹp trai như vậy chính là cảnh đẹp ý vui.
Huống chi Vu Cố giảng bài so với giảng viên cũ thì dí dỏm hài hước hơn, bọn họ lại càng dễ hiểu hơn.
Hơn nữa học trưởng cũng không điểm danh và độ khó của bài kiểm tra cuối kỳ từ trung bình trở lên. Giảng bài tốt, lại dễ tính, cơ bản sẽ không phải thi lại.
Trừ những cô muốn thu hút sự chú ý của Vu Cố bằng việc thi lại, những người khác chỉ cần tập trung nghe giảng, đều có thể đạt được thành tích tốt trở lên.
Vu Cố lấy lại tinh thần, đôi mắt mệt mỏi quá độ, sau khi đeo kính thì càng khô khốc, còn hơi đau.
Anh xoa xoa giữa mày, dừng chốc lát, biểu cảm trên mặt khôi phục như thường, bắt đầu giảng bài tiếp.
Sau khi Trà Trà tỉnh dậy thì đến trường học. Vu Cố vừa tan lớp, cô đã đem luận văn được sửa tốt cho giảng viên hướng dẫn xem.
Trà Trà nói: “Giảng viên của em bảo luận văn gần như hoàn thiện rồi.”
Vu Cố nhếch khóe miệng lên: “Chuyện tốt nha.”
Trà Trà vừa vui vẻ vừa bất an: “Anh nói xem có thể bị phát hiện là anh giúp em sửa không?”
Vu Cố bảo cô yên tâm, anh nói: “Sẽ không, anh cũng không sửa nhiều lắm, chỉ là đổi chút thôi.”
Trà Trà nhón chân ôm cổ anh, hôn khóe miệng anh một cái: “Tối hôm qua chắc anh mệt lắm? Trưa nay em mời anh ăn cơm chỗ ngon nhé.”
Vu Cố thuận thế ôm eo cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, cạy hàm răng hướng vào bên trong thăm dò, khiến người trong lòng mễm nhũn mới bỏ qua, anh nói: “Được, muốn ăn gì?”
Trà Trà nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Vu Cố không có ý kiến gì, nhưng đang giờ cơm, nhà hàng trong và ngoài trường đều cần xếp hàng chờ số. Vận may hai người không tệ, đợi năm phút thì đến lượt.
Hôm nay Trà Trà rất vui, gọi một nồi lẩu uyên ương. Cô không ăn được cay nhưng lại thèm mùi cay, ăn hai xâu lẩu cay đã ứa nước mắt, liên tục uống nước, miệng sưng lên.
Vu Cố buồn cười, đưa thêm nước cho cô: “Em vẫn nên ăn lẩu không cay đi.”
“Em no rồi.”
Cay no rồi.
Hiện tại cô không có lớp học, nên bắt đầu đi tìm việc. Nộp hồ sơ ở mấy công ty có danh tiếng, nhận được mấy thông báo đến phỏng vấn không tệ lắm.
Cô ăn trưa xong, ba giờ phải đi công ty quốc tế Vãn Giang phỏng vấn.
Vu Cố lái xe đưa cô đi, xe dừng ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, anh thành thật ngồi ở ghế lái đợi cô.
Trà Trà thay trang phục công sở, mái tóc mềm mại vuốt gọn sau đầu làm lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh. Cô tô son màu trà sữa, nháy mắt với Vu Cố: “Em như vậy có ổn không?”
Vu Cố gật đầu: “Rấy xinh đẹp.”
Trà Trà nắm nắm tay, có chút lo lắng lẫn hồi hộp: “Em đi đây.”
“Cố lên.”
Trong lòng Vu Cố thật ra rất mâu thuẫn, một bên cảm thấy cô đi phỏng vấn cũng khá tốt, không đi làm cũng không sao. Một bên khác lại không nỡ cô vừa tốt nghiệp đã bắt cô ở nhà.
Xí nghiệp lớn nổi tiếng nên sinh viên hàng đầu đến phỏng vấn ngồi đầy phòng chờ.
Trà Trà và người phỏng vấn hẹn nhau lúc ba rưỡi. Cô cầm ly nước vừa nãy lễ tân đưa, thất thần nhấp hai ngụm. Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Trợ lý phỏng vấn mở cửa phòng chờ, quét qua đám người trong phòng một vòng nói: “Cô Trà Trà có ở đây không? Đến lượt cô.”
Trà Trà buông ly nước, khẩn trương lo lắng đứng lên, nhịp tim đập nhanh hơn, bùm bùm nhảy loạn.
Cô hít thở sâu hai cái rồi đi theo trợ lý vào phòng phỏng vấn.
Ba người phỏng vấn, ngồi giữa là một người phụ nữ trung niên dáng vẻ nghiêm túc khó nói chuyện. Đối phương lật lại sơ yếu lý lịch của cô, sau đó nhìn mặt cô thật kỹ để đánh giá, bà nói: “Cô Sở, chúng tôi đã xem qua, hồ sơ của cô thật không tệ.”
Trà Trà ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện họ. Mặc dù trong lòng cô rất lo lắng, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra rụt rè hay xấu hổ. Người phỏng vấn mỉm cười, hỏi thêm một số câu hỏi chuyên môn về vị trí và hỏi một số vấn đề không có trong bản lý lịch.
Trà Trà không hoang mang trả lời từng câu.
Người phỏng vấn nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, rồi hỏi hai vấn đề cuối cùng: “Xin hỏi với công việc trong tương lai cô có dự định gì không?”
Trong đầu Trà Trà trống rỗng vài giây, nghỉ một lát, cô nghĩ ra câu trả lời, lời ít ý nhiều: “Phát huy chuyên môn của mình, xác định mục tiêu chức nghiệp của bản thân, thăng chức tăng lương.”
Người phỏng vấn hỏi câu cuối cùng: “Trên lý lịch viết cô chưa lập gia đình, vậy là hiện tại cô vẫn độc thân sao?”
Trà Trà lắc đầu: “Không phải.”
Bà lại hỏi: “Mấy năm tới cô có ý định kết hôn sinh con không?”
Trà Trà nghĩ rồi nói: “Sắp kết hôn nhưng chuyện sinh con thì tùy vào duyên phận.”
Đối phương nhướng mày cười cười, tỏ vẻ hiểu rõ. Ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, đầu ngón tay vừa vặn dừng ở trên sơ yếu lý lịch của cô: “Cô về trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ thông báo sau.”
Trà Trà nói: “Được, cảm ơn.”
Hôm nay cô đi giày cao gót, không dám đi nhanh vì sợ ngã. Lúc cô đi vào thang máy đến bãi đỗ xe thì nhìn thấy rất nhiều người ở trong phòng chờ phỏng vấn.
Lý lịch mỗi người đều ưu tú, cô thật đúng là không nắm chắc phần thắng.
Trở lại trong xe, Trà Trà thuật lại những vấn đề người phỏng vấn hỏi cô với Vu Cố.
Cô có chút bực bội: “Bình thường bảo em về nhà chờ tin, cuối cùng cũng không có thông báo.”
Vu Cố thay cô thắt đai an toàn rồi khởi động xe, dẫm chân ga nói: “Cũng chưa chắc.”
Tâm tình của anh không tệ.
Phỏng vấn không thành cũng khá tốt.
Vu Cố thấy cô mặt mày ủ rũ, lại làm bộ làm tịch an ủi cô: “Không sao, nếu không tìm được công việc thích hợp, tạm thời anh vẫn nuôi nổi em.”
Lông mày Trà Trà nhăn thành một nắm: “Câu hỏi cuối cùng của người ta có phải sợ em vừa vào làm không bao lâu sẽ sinh con?”
Vu Cố cũng tự hỏi một phen: “Cũng có thể.”
Trà Trà tức giận bất bình nói: “Em cũng không phải loại người như vậy.”
Vu Cố thuận theo lại dỗ cô: “Đúng đúng, em không phải vậy.”
Sự tức giận của Trà trà hạ xuống, cô tự an ủi nói: “Nhưng cũng không sao, em còn có hai công ty yêu thích có thể phỏng vấn.”
Vu Cố dịu dàng bảo: “Không cần gấp gáp, từ từ tìm.”
“Sao em có thể không nôn nóng được? Toàn ký túc cũng chỉ có mình em chưa có việc.”
“Hay em cùng anh làm nghiên cứu?”
Trà Trà lắc đầu: “Em lại không có học nghiên cứu sinh.”
Mỗi khoa có thể bảo vệ nghiên cứu quan trọng [???]
Vu Cố cố ý thay đổi đề tài: “Tối nay đến nhà em ăn cơm?”
Hiện tại anh nghiễm nhiên coi mình thành người nhà của Trà Trà. Đến nhà cô ăn ké không phải lần một lần hai. Anh còn vô cùng lễ phép, mỗi lần ăn xong đều đến phòng bếp phụ rửa chén.
Trà Trà quả nhiên bị anh dời đề tài: “Được nha, hôm nay mẹ em mới mua tôm mới.”
Trên đường trở về, điện thoại cô nhận được email từ công ty cô vừa phỏng vấn kia.
Mở email ra, câu đầu tiên là---- thật đáng tiếc, cô không thể vào vòng phỏng vấn thứ hai.”
Tâm trạng Trà Trà lập tức rớt xuống đáy vực. Vu Cố dừng xe ở đầu hẻm, vào cửa hàng tiện lợi mua kẹo que vị dâu tây, lột vỏ đút miệng cô: “Ăn chút ngọt sẽ có thể quên đi những việc không vui.”
Kẹo que bị cô cắn rồm rộp, trong miệng nếm vị ngọt, tâm trạng liền tốt hơn, nắm ngón tay anh lắc qua lắc lại.
*
Đêm trước khi Trà Trà thi biện hộ.
Dù Giang Thừa Chu không tình nguyện thì ngày đính hôn của Vu Cố và Trà Trà đã định ra.
Thứ bảy ngày mười bốn tháng sáu, trời nắng.
Thiệp mời Vu Cố viết trước kia cuối cùng cũng có tác dụng. Những chữ viết trên thiệp mời đỏ rực vẫn còn rõ ràng như cũ. Anh lại mất mấy giờ, đem thời gian còn trống trên thiệp điền đầy đủ, chờ mực khô sẽ phát đi.
Trà Trà đặt thiệp mời trên sô pha, có một loại cảm giác không chân thực, cô ngây ngốc hỏi: “Chúng ta thật sự sắp đính hôn sao?”
Vu Cố ngồi bên cạnh cô, cười nói: “Là thật.”
Trà Trà ôm một chồng thiệp mời vào ngực, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười: “Ngày mai chúng ta sẽ phát thiệp mời.”
“Được.” Vu Cố lại nói: “Anh cố ý xin nghỉ hai ngày, ngày mai đi phát thiệp mời, ngày mốt đi mua nhẫn.”
Mắt Trà Trà sáng rực lên, nhảy người xuống ôm lấy anh. Vu Cố dang tay tiếp được cô, hai người không để ý hình tượng ôm nhau ngã vào sô pha.
Trà Trà nói: “Em muốn đeo nhẫn kim cương.”
“Được.”
“Em còn muốn một đôi giày cao gót thủy tinh như công chúa.”
“Đều mua cho em.”
“Anh cũng không có bao nhiêu tiền, để em trả trước đi, chờ anh có tiền thì trả lại em sau.”
Vu Cố sờ mặt cô, yêu thích không buông tay. Nhìn đôi mắt sáng ngời long lanh của cô, những điều muốn nói đều quên hết, tay theo cổ áo đi xuống, cởi bỏ nút thắt áo ngủ.
Trà Trà lắc đầu, đẩy ra nói: “Không được, đêm qua mới …”
Hơi thở Vu Cố nặng nề: “Vậy hôn hôn chút.”
Trà Trà bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, không thở nổi, hôn đến mức bị đưa lên giường.
Một giấc ngủ đến khi tự tỉnh, sau khi rời giường, Trà Trà cất thiệp mời vào túi mang đến trường, phát từng người cho bạn tốt.
Cô còn cố ý chạy đến ngoại viện, lặng lẽ đặt trên bàn làm việc của Phó giáo sư.
Bên kia Vu Cố không chỉ phát thiệp mời cho các đàn anh trong khoa mà còn phát cho bốn năm giảng viên.
Tin tức hai người đính hôn nhanh chóng lan truyền khắp trường. Trải qua việc phát tán trên diễn đàn, những người quen biết hai người đều biết chuyện này.
Đàn anh của Vu Cố còn chụp ảnh thiệp mời, đăng trên vòng bạn bè, trêu chọc chúc phúc hai câu.
*
Trong mắt mọi người, Trà Trà và Vu Cố vô cùng xứng đôi.
Đã có rất ít người nhớ Trà Trà từng có một mối tình với Thẩm Chấp.
Thôi Nam cảm thấy đã hai ba năm trôi qua kể từ khi Thẩm Chấp và Trà Trà chia tay. Trừ tính cách hắn càng trầm mặc chững chạc, thì trạng thái mấy năm nay càng ngày càng tốt.
Cho nên sau khi thấy vòng bạn bè đăng tấm thiệp mời kia, ở ký túc xá thuận miệng nói một câu: “Trà Trà sắp kết hôn? Còn chưa có tốt nghiệp đâu.”
Thẩm Chấp không có biểu cảm gì, hắn như tùy tiện nói: “Vậy à? Đã định ngày rồi sao?”
Thôi Nam thấy hắn không có cảm xúc gì, trong lòng càng thả lỏng.
Dù sao cũng chỉ là bạn gái cũ, qua rồi thì thôi.
Hắn không hiểu được loại tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm.
Thôi Nam nói: “Định rồi, ngày mười sáu tháng sáu, còn mời không ít người.”
Thẩm Chấp thất thần vài giây, lẩm bẩm tự hỏi: “Thì ra đã định ngày rồi à.”
Việc này cũng nằm trong dự kiến của hắn.
Bọn họ muốn kết hôn cũng không phải việc kỳ lạ.
Nửa năm nay, gia đình hai bên cũng gặp mặt nhiều lần.
Thôi Nam tò mò: “Trà Trà không mời cậu sao?”
Bình thường đều sẽ không mời bạn trai cũ, nhưng loại chuyện này không nói không được đúng không?
Thẩm Chấp lắc đầu: “Không mời tôi.”
Thôi Nam nói: “Mắt không thấy tâm không phiền, không mời thì cậu cũng không mất tiền mừng.”
Thẩm Chấp nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Đúng vậy.”
Mặt hắn không biểu cảm, nhìn qua bình tĩnh đến mức hơi khủng bố.
Phát xong thiệp mời, đôi tình nhân đi xem nhẫn.
Nhẫn kim cương trong tủ kính vừa to vừa lấp lánh, cái nào cũng đẹp hơn cái nào.
Mắt Trà Trà nhìn không đã. Nhân viên quầy lấy chiếc nhẫn cô thích ra để đeo thử.
Số đo vừa vặn, đeo lên ngón áp út không chặt cũng không lỏng, giống như thiết kế riêng cho cô vậy.
Vu Cố nhìn thấy cũng không tệ lắm, anh hỏi: “Có thích không?”
Trà Trà yêu thích không buông tay. Nhìn chằm chằm ngón tay mình hồi lâu, không nói thích hay không, cô ngượng ngùng xoắn xít hỏi người bán: “Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền vậy?”
Nhân viên quầy nói một con số.
Ngay lập tức Trà Trà cảm thấy bản thân cũng không thích cái nhẫn này lắm!
Cướp tiền sao!
Kết hôn thôi sao phải lãng phí tiền như vậy!
Rất đắt...
Khi Vu Cố chuẩn bị tính tiền, Trà Trà kịp thời cản anh lại, cô nhỏ giọng nói: “Quá mắc.”
Cần mấy chục vạn, khoảng bảy con số, cô thật không có cách nào tiếp nhận.
Vu Cố cười cười không nói lời nào, đưa thẻ cho nhân viên quầy, sau đó cúi đầu nhìn cô hỏi: “Rốt cuộc là có thích hay không?”
Cô rũ mắt, ấp úng không nói lời nào.
Biểu cảm như vậy vừa nhìn là biết thích.
Nhân viên mỉm cười nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiên sinh, phiền ngài nhập mật mã.”
Vu Cố nhập mật mã xong, nhanh chóng nhận được hoá đơn, anh cũng không liếc mắt nhìn hóa đơn.
Giống như cái giá gần bảy chữ số đối với anh chỉ là một con số nhỏ.
Nhân viên quầy thái độ vô cùng tốt, cô ấy hỏi: “Có cần tôi giúp ngài đóng gói lại không?”
Vu Cố khách khí xa cách cười nói: “Không cần.”
Trà Trà mang nhẫn ra khỏi cửa hàng châu báu, nhịn không được hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Vu Cố nói: “Đều là tiền tích cóp từ rất nhiều năm để cưới vợ.”
Trong mắt Trà Trà lộ ra nghi ngờ: “Sau khi chúng ta kết hôn, sẽ không nghèo đến nổi không có cơm ăn đi.”
Vu Cố ra vẻ trầm tư nghĩ: “Có khả năng.”
Trà Trà nhìn nhẫn kim cương trên tay, lại nghĩ đến phòng ở, cô rất rộng lượng nói: “Trong thẻ em có tiền riêng, ngày thường ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì.”
Trà Trà làm bộ làm tịch vô vai anh: “Tiểu lão sư, anh phải làm việc thật tốt nha.”
“Được.”
Trên đường về nhà, Trà Trà ngồi trên ghế phụ, tìm một góc độ tốt rồi tự chụp rất nhiều ảnh. Nhưng mỗi ảnh giống như làm ra vẻ, vô tình cố ý lộ ra nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út.
Tuy ảnh chụp rất cố tình.
Nhưng Trà Trà vẫn không nhịn được đăng trên Weibo cùng cap: [ Nửa tháng đếm ngược.]
Còn nửa tháng nữa là đến ngày mười sáu.
Cũng chính là ngày bọn họ đính hôn.
Trước lễ đính hôn một ngày, là ngày Trà Trà bảo vệ luận văn.
Mỗi người trình chiếu biện luận chỉ có năm phút, sau đó sẽ nhận câu hỏi của giảng viên.
Trà Trà là người đầu tiên. Tổ giảng viên biện hộ xem luận văn của cô rất cẩn thận, đưa ra câu hỏi vô cùng lắt léo, góc độ rõ ràng, không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ khó trả lời được.
Trà Trà đối đáp trôi chảy, đạt được thành tích chín mươi hai điểm, thuận lợi kết thúc bài bảo vệ luận án.
Từ trong phòng học đi ra, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trà Trà còn có việc phải vội làm, cô về nhà lấy vali mang đến ký túc xá để dọn đồ về nhà.
Chờ làm xong thủ tục tốt nghiệp, các cô chính thức rời xa ký túc xá trường học, muốn ở thêm một ngày cũng không được.
Ở cổng trường cô gặp lại người đã lâu không gặp – Thẩm Chấp. Trường học không lớn, nhưng mấy tháng gần đây bọn họ chưa từng gặp lại.
Chỉ là ngẫu nhiên khi cô đóng cửa sổ, sẽ thấy ban công cách vách đèn sáng.
Mỗi khoa thời gian biện hộ sẽ khác nhau.
Hình như Thẩm Chấp đã sớm kết thúc bài bảo vệ của hắn. Hắn mặc tây trang, áo sơ mi trắng làm nền cho áo vest đen khoác ngoài. Eo thon chân dài, dáng người ưu việt. Hắn đưa lưng về phía mặt trời, làn da tuyết trắng không chút tì vết. Dưới ánh mặt trời chói chang càng làm hắn trắng hơn, chói sáng giữa đám người.
Một tay hắn cắm ở túi quần, mặt mày tinh xảo. Đôi mắt bao phủ chút u sầu, nhưng chớp mắt một cái lập tức biến mất, tựa như nét u sầu kia chỉ là ảo giác của cô.
Trà Trà có chút hoảng hốt, dường như không nhận ra hắn.
Không phải vì vẻ ngoài có phần thay đổi lớn, mà là khí chất bên ngoài hoàn toàn thay đổi.
Trưởng thành, trầm tĩnh, tĩnh mịch.
Thẩm Chấp giống như một người bạn cũ hỏi thăm cô. Tựa như giữa bọn họ không có khoảng thời gian quá khứ đau lòng, hắn hỏi: “Em sắp đính hôn?”
Trà Trà cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Thẩm Chấp bước gần lại vài bước, thân hình thon dài vừa vặn giúp cô ngăn cản ánh mặt trời, hắn nói: “Còn chưa chúc mừng cậu.”
Trà Trà nhìn bóng của hắn, cổ họng như thể bị tắc nghẽn, không thể trả lời được.
Thẩm Chấp nói: “Tôi thấy thiệp mời trong nhà.”
Chỉ mời cha mẹ hắn.
Không có tên của hắn.
Hắn là khách không mời mà đến trong tiệc đính hôn của cô, không được chào đón.
Trà Trà nói: “À.”
Ngoại trừ à, cô cũng không có gì khác để nói.
Thẩm Chấp như bình thường trở lại, không mất khống chế giống lần gặp trước, cảm xúc hắn dường như rất ổn định. Hắn dùng giọng điệu như một người bạn cũ nói với cô: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, bây giờ cậu muốn kết hôn, tôi cũng nên chúc phúc cậu.”
Trà Trà nghe câu “Cùng nhau lớn lên” kia, đôi mắt hơi chua xót.
Đúng vậy, bọn họ thật sự là cùng lớn lên từ nhỏ, ai thấy cũng đùa một câu là xứng đôi.
Thẩm Chấp chiếm toàn bộ thời thơ ấu, thanh xuân của cô. Cô thật sự đau đớn về mối tình tăm tối kia, quãng thời gian tự hoài nghi tự tra tấn mình.
Từ khi 3 tuổi, bọn họ đã cùng nhau ngủ cùng giường ở mẫu giáo, đều bắt gặp bộ dáng chật vật nhất của đối phương.
Như hình với bóng đi qua một đoạn năm tháng rất dài.
Vốn dĩ quan hệ giữa hai người là tốt nhất.
Hiện tại lại giống như người lạ.
*
Ánh mắt Thẩm Chấp thản nhiên: “Cậu muốn về bằng giao thông công cộng sao?”
Trà Trà gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Chấp nói: “Tôi cũng muốn trở về, vừa hay tiện đường.”
Trà Trà mở miệng định từ chối, Thẩm Chấp lại nói: “Để tôi đưa cậu đi một đoạn, đây có thể là lần cuối cùng.”
Giọng điệu của hắn vừa trầm vừa thấp, Trà Trà nhất thời mềm lòng mà đồng ý.
Cô không ngồi trên xe Thẩm Chấp nhiều lắm.
Trong xe có hương nước hoa nhè nhẹ, có lẽ là hương của nữ.
Trà Trà suy đoán ở trong lòng, có thể là hắn có bạn gái.
Như vậy cũng tốt.
Từ đây về sau chim mệt về tổ, mỗi người có cuộc sống riêng.
Khi đợi đèn đỏ, Thẩm Chấp khóa cửa sổ xe, đối với ánh mắt nghi hoặc của Trà Trà, hắn nói: “Có hơi lạnh.”
Trà Trà tin.
Đột nhiên Thẩm Chấp hỏi: “Trà Trà, trước kia cậu thích tôi bao nhiêu?”
Trà Trà không muốn nhớ lại, quá mất mặt, cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ “Quên rồi.”
Vô cùng thích đi.
Nếu không cũng sẽ không vì hắn mà nằm mơ cũng khóc.
Thanh xuân đều là nước mắt, đều thuộc về một mình Thẩm Chấp.
Tất cả niềm vui cũng bắt nguồn từ hắn.
Thẩm Chấp ừ một tiếng, đèn xanh vừa bật, hắn khởi động xe, nói: “Cậu ngủ một giấc trước đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”
Vốn dĩ Trà Trà không buồn ngủ, nhưng nghe hắn nói lại giống như bị cơn buồn ngủ tìm tới cửa.
Cô giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng bị say xe, phong cảnh hai bên đường ngoài cửa sổ vô cùng xa lạ, con đường này không phải đường về hẻm nhà.
Trà Trà nhéo lòng bàn tay: “Tôi muốn xuống xe.”
Thẩm Chấp nhàn nhạt nói: “Trà Trà.” Dừng hai giây: “Mai là ngày đính hôn đúng hông?”
Ý thức Trà Trà dần mất đi.
Thẩm Chấp nói: “Là cậu trêu chọc tôi trước, cậu nói thích tôi trước, không có đạo lý muốn bứt ra thì bứt.
Trà Trà mơ hồ nghe thấy hắn nói: “Cậu đoán tôi sẽ để cậu xuất hiện ở tiệc đính hôn hay sao?”
Trà Trà cố gắng chống đỡ để không ngất đi, cả người cô vô lực, đọc từng chữ khó khăn: “Cút.”
Thẩm Chấp nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên trong ngày của hắn: “Tôi sẽ không.”
Hắn nói: “Khi tôi không thích cậu, cậu lại thích tôi. Khi tôi thích cậu, cậu cũng phải thích tôi.”
Nói tóm lại, Trà Trà không thể gả cho người khác.
Hắn từng yêu Khương Diệu Nhan không phải là hắn sai, thậm chí không được coi là ý muốn ngoại tình.
Mấy năm Khương Diệu Nhan ra nước ngoà, trong lòng hắn chỉ có loại cảm giác mất mát nhớ mong.
Mà đối với Trà Trà, tình cảm này tới quá muộn, đến quá chậm, hắn phát hiện quá trễ.
Lúc này, Thẩm Chấp quyết định cướp cô về.