Edit: AnoBeta: HuynM-
Ai lại dùng bảy, tám năm để yêu chơi với một người chứ? Lồng ngực Trà Trà kịch liệt dâng lên hạ xuống, tâm trạng bất định, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Tôi chơi đùa với anh sao?” Trà Trà hô hấp không ổn, một lúc sau hít thở sâu vài hơi chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô đỏ mắt cắn răng nói: “Tôi chơi đùa anh thế nào? Tôi chà đạp tấm lòng của anh? Tôi lừa gạt tình cảm của anh?! "
Cô rõ ràng là một kẻ ngốc.
Một kẻ ngốc bị tình yêu làm cho mù mắt.
Cô đối với hắn, thật tình thật tâm.
Từ nhỏ cô thà làm mình buồn còn hơn làm hắn buồn, đã bao lần ngã vào người hắn, máu me nước mắt đầm đìa, vẫn bướng bỉnh không chịu lùi bước.
Khi trời trở lạnh sợ hắn lạnh, cầm trên tay sợ hắn rơi, ngậm trong miệng sợ hắn tan chảy.
Lúc nào cũng quan tâm đến lòng tự trọng của hắn.
Hết lần này đến lần khác viện cớ cho sự thờ ơ bất thường của hắn, cô ép mình thỏa hiệp, hạ thấp bản thân xuống hèn mọn như cát bụi.
Làm sao hắn có thể nói rằng cô đang chơi với hắn?
Thẩm Chấp dường như không muốn nói về chủ đề này, hắn đưa tay lên định chạm vào má cô, cô lại quay đầu đi.
Thẩm Chấp bị hành động né tránh này làm cho nhói đau hai tròng mắt, ánh mắt hắn sầm lại, hắn duỗi tay nắm chặt cằm cô, cười lạnh: "Không muốn anh chạm vào?"
Trà Trà rũ mi xuống, sống chết không chịu ngẩng lên nhìn hắn, sự từ chối của cô bộc lộ rõ ràng.
Thẩm Chấp không muốn nhắc tới Vu Cố trước mặt cô, nhưng dưới cơn tức giận, hắn lại không kiêng kỵ gì, "Vậy thì em muốn ai đụng vào? Vu Cố?"
Trà Trà nghe vậy cuối cùng cũng có chút phản ứng lại với hắn, lông mi khẽ rung, đôi mắt ươn ướt như thể vừa mới khóc, cô không cảm xúc nói: "Chúng tôi sẽ mau chóng kết hôn."
Thẩm Chấp không nghe lọt từ "kết hôn", ý cười khóe miệng đột nhiên đông lại, nụ cười càng trở nên khó coi, môi tái nhợt,hắn nhàn nhạt nhấp khóe miệng, đôi môi trắng bệch khó khăn lắm mới nổi lên một tia máu nói: "Không."
Trà Trà nhướng mắt, bướng bỉnh nhìn hắn, lại nói: "Tôi muốn kết hôn với anh ấy."
Thẩm Chấp im lặng, tạm thời không muốn nghe nữa, buông cằm cô ra, không nói một lời, đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, có một mùi hương từ bếp truyền ra.
Trong bữa ăn, cả hai đều không muốn nói chuyện.
Trà Trà tuy đói nhưng ăn không ngon, chỉ cắn hai miếng là đã no rồi.
Thẩm Chấp lạnh mặt, "No rồi?"
Cô gật đầu, "Ừm."
Trà Trà quan sát thấy Thẩm Chấp vẫn chưa ăn nhiều, không lâu sau cũng ngừng dùng đũa, trong biệt thự nhỏ không còn ai, vì vậy hắn phải tự mình dọn dẹp bát đũa.
Thẩm Chấp không yêu cầu cô làm việc, chỉ để cô lên lầu nghỉ ngơi.
Trà Trà thậm chí không thèm nhìn hắn,đứng dậy đi lên lầu, sau khi trở về phòng ngủ, cô khóa cửa từ bên trong, cảm thấy không đủ an toàn, liền dời chiếc ghế cạnh bệ cửa sổ, để ở mặt sau của cánh cửa.
Cô lo sợ bò lên giường, quần áo trên người rất khó chịu, cô mở tủ ra, không có bộ quần áo đàng hoàng nào, toàn là váy ngắn tay kẻ sọc.
Trà Trà khó khăn lắm mới tìm được một bộ đồ ngủ có thể thay, cô cởi váy, mặc đồ ngủ rồi quay lại giường, rúc người vào chăn, từ đầu tới đuôi đều không muốn lộ ra ngoài chút nào.
Cách âm trong biệt thự không tốt lắm.
Thính lực của Trà Trà lúc ở trong chăn ngược lại rất nhạy bén, cô nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi lên lầu, từ xa đến gần càng ngày càng rõ ràng, mỗi bước chân lên cầu thang đều như đang dẫm lên tim cô.
Cuối cùng, tiếng bước chân cũng dừng lại.
Sau đó là tiếng gõ cửa của hắn.
Trà Trà giả chết, làm bộ ngủ, không nghe thấy gì.
Thẩm Chấp kiên nhẫn, gõ thêm ba lần nữa, nhưng vẫn không có ai hồi đáp.
Không khí im lặng.
Trà Trà tưởng rằng hắn đã bỏ cuộc, sau đó mới biết rằng cô quá ngây thơ.
Thẩm Chấp có chìa khóa cửa trong tay, hắn dễ dàng mở khóa, đẩy cửa ra, ghế bị đẩy sang chỗ khác.
Vẻ mặt Trà Trà nhăn nhó, "Anh làm gì ở đây?"
Thẩm Chấp nói từng chữ: "Đi ngủ."
Hắn đã tắm xong trong phòng tắm ở tầng dưới, mùi sữa tắm vẫn còn vương trên người.
Nói xong hai chữ này, hắn dùng ngón tay nắm lấy chăn bông, leo lên giường một cách mạnh mẽ, cánh tay bất chấp mà ôm chặt lấy eo cô.
Trà Trà dùng chân đá vào người hắn, nhìn chằm chằm vào cẳng chân hắn, người nằm bên cạnh dường như không biết đau, đầu tóc cô rối loạn vì tức giận: “Anh đi xuống”
Thẩm Chấp bảo cô đừng nhúc nhích, giọng nói của hắn khàn trầm: "Anh không biết nếu em tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Trà Trà nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra, xoa dịu cơn tức giận, cô nói: "Thẩm Chấp, anh có biết chia tay là gì không?"
"Em nghe lời đi, ngày mai anh sẽ dẫn em đi dạo, phong cảnh ở đây rất tốt, em sẽ thích."
Trà Trà cảm thấy rằng lời cô nói như đàn gảy tai trâu, hắn không hề nghe cô nói.
Trà Trà không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, cô mở to mắt ra,nhìn lên trên một lát, cô không nói gì nữa.
Thẩm Chấp ngủ yên, tám giờ sáng hôm sau đúng giờ mở mắt, người tối hôm qua bị hắn ép buộc vẫn nằm yên lặng trong vòng tay hắn.
Thẩm Chấp hơi không muốn buông cô ra, mấy phút sau mới đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vào bếp làm bữa sáng đơn giản, sau đó lên lầu đánh thức cô, bảo cô ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.
Sắc mặt Trà Trà lạnh lùng, từ lúc đứng dậy đến lúc đi xuống lầu đều không có biểu cảm hòa nhã.
Bữa sáng rất đơn giản, bánh mì sandwich, sữa và trứng chiên.
Trà Trà cắn hai miếng sandwich, đã no căng bụng, sữa bò đều không chạm vào. Thẩm Chấp thấy kỳ quái: "Sao không uống?"
Trà Trà vô cảm nói: "Tôi không thích uống sữa."
Thẩm Chấp im lặng, hắn vẫn nhớ rõ, dường như sẽ không quên những chi tiết nhỏ ấy, Trà Trà lúc cấp ba, mỗi ngày ở trong trường học đều mua sữa, sữa chua hay sữa bò đều mua hết.
“Trước đây không phải em thích sao?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Trước đây tôi không thích.” Trà Trà lấy khăn ướt lau ngón tay, rồi nói, “Tôi đã từng uống rất nhiều vì muốn cao thêm.”
Khi đó, điều cô mong chờ nhất mỗi ngày là mau chóng cao lớn, cùng chiều cao với hắn.
Trước khi đến trường và sau khi tan học, lúc đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cô phải vào đo chiều cao của mình.
Dù cao thêm vài cm cũng đủ để cô hạnh phúc rất lâu.
Thẩm Chấp nhấp miệng, im lặng không nói gì.
Trà Trà cũng hoàn toàn tỉnh táo, không hề buồn ngủ, cô ngồi trên ghế, đôi mắt đen như trái nho trong vắt nhìn hắn nói: "Mỗi lần uống sữa nguyên chất tôi đều cảm thấy buồn nôn, ghê tởm từ trong bụng."
Thẩm Chấp khó khăn ừ một tiếng, "Vậy thì đừng uống nữa."
Thẩm Chấp không nói dối cô, sau khi ăn sáng xong, hắn thật sự đưa cô đi dạo.
Trà Trà cho rằng cô đã mất cơ hội ra ngoài,ngày hôm qua hai người vệ sĩ trong bộ vest và cà vạt đã làm cô hoảng sợ.
Thẩm Chấp tìm cho cô một bộ quần áo khác dành cho học sinh cấp ba, bắt cô mặc vào rồi dắt tay cô đi ra khỏi cửa.
Trà Trà lúc đầu cho rằng họ đang ở một ngôi làng xa xôi, khi bước ra khỏi cổng, nhìn khung cảnh quen thuộc, cô chợt nhớ ra trước kia cô đã từng đến đây.
Tốt nghiệp cấp ba không được bao lâu, biết được kết quả thi vào đại học, Trà Trà thấp giọng dỗ dành hắn một hồi lâu, mới khiến hắn gật đầu đồng ý đi dạo cùng mình.
Một thị trấn miền quê.
Người dân ở đây sống rất đơn giản, nhịp sống chậm rãi, phong cảnh đẹp, không khí cũng rất tốt.
Phía sau những cánh đồng lúa mì rộng lớn là những ngọn đồi.
Có núi có hồ, trời trong xanh, mây trắng mềm mại bị xuyên thấu bởi ánh vàng rực rỡ dừng trên cánh đồng lúa.
Hai bên cánh đồng lúa là lối đi nhỏ sạch sẽ, gọn gàng.
Trà Trà nắm tay Thẩm Chấp cùng đi trên con đường này, có vẻ tâm trạng hắn rất tốt, “Nơi này trước đây là một cảnh đẹp, khá xa xôi, không có nhiều khách du lịch lắm. Anh sẽ đưa em đi qua con đường nhỏ kia xem thử."
Trà Trà hơi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sau khi đi ra khỏi biệt thự, cô rất yên tĩnh, giọng nói căng cứng: "Ừm."
Cô vẫn muốn chạy.
Rất khó để thoát, nếu cô không trốn đi vào lúc này thì còn lúc nào thích hợp nữa đây.
Đáng tiếc Thẩm Chấp dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đột nhiên nhắc nhở cô: "Nắm chặt tay anh, đừng để bị lạc."
Trà Trà bất đắc dĩ, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Thẩm Chấp có rất nhiều cách trị được cô, từ lúc đưa cô lên xe, hắn cũng đã phát điên lên rồi.
Trở thành một người mất trí cũng rất tốt, không cần lo trước lo sau, cũng không lo cô sẽ ghét mình.
Hận còn hơn từ bỏ, còn hơn là người xa lạ.
Thẩm Chấp không bao giờ thật tâm chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cô, cũng không thể bình tĩnh nhìn cô kết hôn với người khác.
Không làm được là không làm được.
Thẩm Chấp cười khẽ, kề vào tai cô, hơi thở ấm áp xông vào ốc tai của cô: "Không muốn nắm tay? Vậy thì về đi."
Trà Trà thực sự ghét cách hắn đe dọa mọi người.
Trước đây hắn không như vậy.
Sợ Thẩm Chấp sẽ đưa cô trở lại biệt thự đó, Trà Trà vô thức nắm lấy ngón tay hắn, lúc sắp đi đến, bên kia hồ dần dần có nhiều người, Trà Trà nói: " Tôi muốn đi vệ sinh."
Thẩm Chấp không cần nghĩ ngợi mà nói, "Nhịn đi."
"..." Trà Trà lạnh lùng nói, "Anh còn là con người sao?"
Thẩm Chấp cúi đầu liếc nhìn cô một cái, đảo mắt đi:"Gần đây không có nhà vệ sinh."
Trà Trà không tin, cảm thấy rằng hắn vẫn đang muốn giam giữ cô, cô nói, "Chịu khó tìm thì sẽ có."
Thẩm Chấp cao giọng ngạc nhiên nói: "Anh quen với chỗ này hơn em nhiều, không có là không có."
Sau hai giây, hắn nói, "Đợi thêm vài phút nữa, anh sẽ đưa em đến đó."
Trà Trà ừ một tiếng, kìm nén sự kích động trong lòng, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không cho hắn thấy có chuyện gì, "Nhưng tôi không mang theo giấy."
Cô thản nhiên nói: "Bên kia không phải có khách du lịch sao? Đi mượn một ít giấy ăn, chắc là được."
Sau khi im lặng, Thẩm Chấp nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, hắn nhìn cô nói: "Muốn kêu cứu sao?"
Sắc mặt Trà Trà thay đổi, đánh chết cũng không thừa nhận.
Tâm trạng của Thẩm Chấp dường như không bị ảnh hưởng, vẫn rất tốt, vừa đối mặt với gió vừa đối mặt với ánh nắng chói chang, anh tuấn trắng nõn, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt, hắn nói: "Em quên mất ngày hôm qua anh đã nói gì với em à? Anh đã nói rồi đây là khu vực của anh. "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trà Trà tái nhợt, nhéo nhéo lòng bàn tay, cô không giấu được, không kìm được tức giận, phẫn nộ đến mức muốn giải tỏa ra ngoài, cô hơi khó chịu, đôi môi anh đào khẽ mở, cô nuốt những lời khiêu khích trên môi xuống.
Trên trán có khắc bốn chữ nhẫn nhục chịu đòn.