Edit: Cô NhấtBeta: HuynM-
Hiện tại cảm xúc của Trà Trà cực kỳ kích động, đôi tay dùng sức nắm chặt tay áo của Vu Cố, đuôi mắt phiếm hồng, “Ngày mai liền đi lãnh chứng, được không?”
Vu Cố cúi đầu nhìn mặt cô, gương mặt tinh tế, trắng nõn vừa vặn đúng chỗ ánh sáng chiếu vào, anh nhịn không được giơ tay sờ sờ khuôn mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng, ngón tay khô nóng chạm vào làn da mát lạnh của cô, cho dù đang bị bệnh thì lời nói do anh nói ra vẫn như cũ, khiến người khác yên tâm, “Em không cần vội đâu.”
Lòng bàn tay anh lướt dọc từ mí mắt đến đôi môi, tiếp đó đi xuống, ôn nhu nâng nhẹ cằm cô lên, “Em gầy đi nhiều rồi, gò má cũng không có bao nhiêu là thịt nữa, có phải lại không nghiêm túc ăn cơm đúng không?”
Trà Trà nhẹ nhàng hô hấp một chút, vành mắt lập tức đỏ lên.
Cô ba tháng này, đến ăn một bữa cơm no cũng chưa được ăn.
Cũng không phải Thẩm Chấp ngược đãi cô, không cho cô ăn cơm.
Mà là cô, thật sự ăn không vô.
Trà Trà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh, cô có chút chột dạ, giọng nói tự nhiên có chút hờn dỗi, “Là không ăn được thật mà.”
Vu Cố thực sự rất đau lòng, tính tình Trà Trà khá mềm yếu, tuy rằng có chút ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng cũng là điển hình kiểu người ăn mềm không ăn cứng, lần này Thẩm Chấp thật sự làm người khác không thể chịu nổi, cô cùng hắn đối đầu vỡ đầu chảy máu cũng không chịu khuất phục, ăn không ít khổ.
“Không sao cả, trong khoảng thời gian này cẩn thận chăm sóc là lại quay trở lại như ban đầu thôi.”
Nói xong câu đó, Vu cố che miệng khom lưng ho khan vài tiếng, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng cũng khá hơn một chút.
Một trận gió lạnh trực tiếp thổi đến, lập tức làm giảm nhiệt độ trên gương mặt anh.
Làn da anh vốn đã nhợt nhạt hơn so với người bình thường, bị gió thổi qua, dường như càng giống với ánh trăng mờ ảo lạnh lùng.
Trà Trà khẩn trưởng bắt lấy tay anh, “Anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Vu Cố im lặng không nói, thấp giọng muốn che giấu, “Chỉ là bị cảm nhẹ thôi.”
Nhưng Trà Trà không tin lời anh nói, anh khẳng định là đã không chăm sóc tốt cho bản thân, nên mới bị cảm mạo.
“Anh đã uống thuốc chưa.”
Vu Cố ngoan ngoãn gật đầu, “Đã uống.”
Trà Trà thoáng hài lòng, lại nói: “Anh có phải vừa rồi đã đi ngủ phải không? Lại bị âm thanh em ấn chuông đánh thức.”
Vu Cố ôn nhu vô hại mà nói: “Không có.”
Xác thực là không có, anh chỉ là đơn giản không muốn bật đèn, muốn cùng đêm tối yên tĩnh nằm một chỗ.”
Trà Trà vẫn cứ cảm thấy đó chỉ là Vu Cố muốn làm cô an tâm nên mới nói dối, cô hỏi: “Bác và dì không có ở nhà sao?”
Vu Cố dùng tay che miệng, nghiêng mặt đi, lại ho khan hai tiếng, “Bọn họ đi làm, gần đây rất bận.”
Trà Trà nói: “Vậy không có ai chăm sóc anh sao?”
Vu Cố giống như ngây ngốc một lúc, sau đó nhẹ nhàng giương khéo miệng lãnh đạm cười cười, “Anh đã hơn hai mươi tuổi, đã là đàn ông trưởng thành có thể tự chăm sóc tốt chính mình.”
Lúc Trà Trà nghiêm túc suy nghĩ sẽ có thói quen dùng răng cắn môi dưới, thường đem bản thân cắn đau mới phản ứng lại, cô nói: “Đêm nay em sẽ ở lại chăm sóc anh nhé.”
Vu Cố nhịn không được cười rộ lên, khi anh tươi cười dường như so với ánh trăng đêm nay còn mỹ lệ hơn, anh nói: “Được thôi, em ở lại đi.”
Trà Trà cọ tới cọ lui rồi buông tay anh ra, cô cũng không quên anh trai đứng chỗ cách bọn họ một khoảng cũng không xa.
Cô chạy tới, “Anh….”
Giang Châu, người này làm hộ giá bảo vệ ngược lại cũng không tồi, từ đầu đến cuối cũng không phát ra âm thanh gì, ngầm núp trong đêm tối, giống như người tàng hình vậy, nhìn vợ chồng son khoe ân ái, trong miệng có chút chua.
Nếu là trước kia, Giang Châu không cần suy nghĩ liền sẽ dứt khoát từ chối, chẳng qua là tình hình hiện tại có chút đặc thù, anh nói: “Chắc chắn là muốn ngủ ở nhà cậu ta?”
Trà Trà gật đầu, “Dạ.”
Giang Châu cau mày, không tình nguyện nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, buổi sáng ngày mai anh đến đón em.”
Trà Trà nghĩ nghĩ, “Dạ, anh nói với mẹ, trưa ngày mai em cùng Vu Cố sẽ đều về nhà ăn cơm, còn có sổ hộ khẩu! Nhớ nói với mẹ đưa sổ hộ khẩu cho em với.”
Vừa rồi Giang Châu cái gì cũng đều đã nghe thấy, anh nhắc nhở nói: “Sổ hộ khẩu nằm trong két sắt trong phòng ngủ chính ở nhà cũ đấy.”
Cái đó là do cha bọn họ giữ.
Khí thế của Trà Trà mới phồng lên lập tức đã bị chọc thủng, cặp lông mày thanh tú của cô lập tức nhíu lại, “Vậy ngày mai em sẽ đi hỏi ba ba.”
Giang Châu thấy cô cao hứng như thế thì liền tốt rồi, cha anh sẽ không để cô làm bậy, chẳng qua là không ngoại trừ vì để cô vui vẻ, liền không tỉnh táo, đưa sổ hộ khẩu cho cô để ngày mai cô ngay lập tức đi kết hôn.
"Vậy anh cũng quay về đây."
"Anh trai." Trà Trà do dự vài giây, chỉ vào tóc của anh "Anh nên cắt tóc đi."
Giang Châu đứng hình mất một lúc, vẻ mặt cũng dịu xuống, "Ngày mai anh sẽ đi, đi cắt tóc cùng anh nhé."
"Được ạ."
Trà Trà đã sớm quen thuộc với phòng ngủ của Vu Cố, tủ quần áo của anh cũng có vài bộ quần áo của cô lúc trước ghé qua mà chưa lấy về nhưng khi cô lục tung tủ cũng không tìm được bất kỳ bộ quần áo nào.
Vu Cố lấy đồ ngủ của anh ấy ra, đưa cho cô, "Mặc của anh đi."
Trà Trà ghét bỏ nói, "Bộ này của anh xấu chết đi được, hơn nữa cũng rất lớn nữa."
Cổ tay áo sơ với tay cô lớn hơn rất nhiều, ống quần cũng dài đến nỗi kéo một đoạn trên mặt đất.
Vu Cố quét mắt nhìn quần áo trên người cô, "Vậy em muốn mặc nguyên bộ quần áo hiện tại đi ngủ sao? Không khó chịu à?"
Trà Trà xoay người ngồi trên đùi anh, đã lâu rồi không được thân mật như vậy, biểu tình e lệ, có chút mất tự nhiên, nói:
"Vậy em sẽ mặc áo sơ mi của anh ngủ nha."
Vu Cố nhướng mày, "Quần đâu?"
Trà Trà ôm cổ anh, vừa xấu hổ vừa tức giận, "Không mặc."
Vu Cố vỗ vỗ phần sau của eo cô, "Cũng có thể."
Trà Trà lại từ đùi anh bò dậy, "Thuốc trị cảm của anh ở đâu vậy?"
"Trong ngăn kéo."
"Có nước ấm không?"
Vu Cố nắm lấy tay cô, "Đừng tìm nữa, buổi tối anh đã uống rồi, bây giờ không cần uống nữa."
Ôm cô ngồi ở trên người mình, lộ ra vẻ ốm yếu vì bị cảm, cũng không hỏi cô mấy ngày này Thẩm Chấp có làm gì cô hay không, coi như không xảy ra chuyện gì cả.
Nội tâm của Vu Cố đã bị hiện thực xé rách vài lần, sau khi bị xé cũng rất nhanh sẽ tĩnh mịch, yên lặng.
Có đôi khi anh ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm đến chiều tối, đột nhiên sẽ không biết rốt cuộc bản thân đang làm cái gì.
Ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính, sẽ bỗng cảm thấy bên ngoài đó có một người đang chờ anh.
Cõi lòng anh đầy mong chờ đi ra ngoài thì nơi đó lại cái gì cũng đều không thấy.
Thậm chí Vu Cố cũng đã từng nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Khả năng anh vĩnh viễn cũng sẽ tìm không thấy cô.
Hoặc có thể là rất lâu sau này, cô lại quay trở lại, một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười nói với anh rằng cô cùng Thẩm Chấp làm làm lành rồi.
Vì vậy, hiện tại khi cô đã khỏe mạnh trở về, Vu Cố cảm thấy đã vô cùng may mắn rồi.
Anh sẽ không hỏi, trừ khi chính cô nguyện ý tự mình nói ra.
Anh cũng sẽ không để ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trà Trà phát hiện Vu Cố giống như so với bản thân….Còn muốn lo lắng hơn, tuy nhiên ngoài mặt lại tỏ vẻ không có gì, vững như núi Thái Sơn.
Nhưng anh, tựa hồ, hình như không có cảm giác an toàn.
Cho nên buổi tối sau khi tắt đèn đi ngủ, Trà Trà chủ động bò đến trên người anh, trong bóng tối tầm mắt không thể nhìn rõ ràng, cô dựa vào cảm giác mà lén hôn anh.
Vu Cố nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Trà Trà lập tức cả người liền ngây ngốc, trong lúc đó nhất thời không có phản ứng mà cũng không biết nên có phản ứng gì.
Anh đây là, ghét bỏ cô sao?
Đôi mắt Trà Trà có chút không kiềm chế được chua xót, cô nhịn rồi lại nhịn, hỏi: “Vì sao lại đẩy em ra?”
Hô hấp Vu Cố tăng lên một chút.
“Anh có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?” Mới ba tháng, anh liền không yêu em nữa?
Vu Cố gian nan ngồi dậy, dựa theo ánh trăng mỏng mảnh thấy cô muốn khóc nhưng không khóc được, mở to mắt, bộ dáng vừa ủy khuất, đáng thương lại vừa buồn cười, giọng anh vẫn còn khàn khàn, nói: “Anh đang bị bệnh, sẽ lây bệnh cho em.”
Anh thế mà lại sửa lại tốt áo sơ mi trắng trên người cô, không chút cẩu thả giúp cô cài lại cúc áo trên cùng, “Trách anh, được không? Anh không nên đẩy em ra, đừng buồn nữa nhé.”
Có người chính là giống như vậy, chính mình tự an ủi bản thân liền có thể kiềm chế, không để nước mắt trào ra, nhưng nghe thấy lời an ủi, liền dừng không được.
Cô vốn dĩ chính là một người rất hay sợ hãi, không chịu nổi khi bị anh bắt nạt cũng không chịu nổi khi anh ôn nhu.
Trà Trà ghé đầu vào vai anh, chôn mặt trong cổ anh nhỏ giọng nức nở, chờ đến khi giải tỏa xong rồi thì cảm xúc cũng sẽ tốt lên, cô một lần nữa ngẩng mặt lên, xoa xoa đôi mắt hồng nhuận, cô nói: “Anh không được thay lòng đổi dạ, cũng không thể vứt bỏ em.”
“Anh làm sao có thể bỏ được chứ?”
Trà Trà trở về nằm, sau đó đắp chăn đàng hoàng, giấu khuôn mặt buồn bã trong chăn, lúng túng nói: “Em mặc kệ anh có tin hay không, dù sao em cùng với Thẩm Chấp cũng chưa xảy ra chuyện cái gì cả.”
Biểu hiện của Vu Cố rất bình tĩnh, “Ừ.”
Trà Trà bật dậy, “Anh chỉ ừ thôi sao!?”
“Trà Trà với anh mà nói, những chuyện khác thật sự không đáng để nhắc tới, chỉ cần em vẫn còn khỏe mạnh mà ở bên cạnh anh, những cái đó thật sự không quan trọng, anh cũng không ngại.” Vu Cố khẽ hôn lên gương mặt cô, “Chỉ cần người trong lòng em là anh, em yêu anh, như vậy là đủ rồi.”
Trà Trà nghe xong rất cảm động, rồi bỗng nói một câu: “Anh không có nói là nhớ em.”
Có chút hoài niệm, là không cách nào để nói ra.
Quá trầm quá nặng, không có một lời nào có thể biểu đạt được trái tim của anh.
Không có một ngôn ngữ nào có thể miêu tả sự tuyệt vọng lặp đi lặp lại của anh trong ba tháng qua.
Anh hận không thể ăn sống Thẩm Chấp, đồng thời cũng bắt đầu thống hận sự kiêu ngạo của bản thân, anh hối hận lúc đầu không nên dương dương đắc ý như vậy mà ở trước mặt Thẩm Chấp khoe khoang.
Vu Cố hỏi: “Em thật sự muốn nghe?”
Trà Trà mạnh miệng, “Cũng không phải là rất muốn.”
Vu Cố ở bên tai cô nỉ non, “Về sau mỗi ngày đều sẽ nói với em, anh rất nhớ em.”
Lời nói vừa ôn nhu lại vừa nghẹn ngào, nghe vào so với bình thường rất khó có thể diễn tả được giọng điệu cùng thu hút.
Trà Trà chỉ là nói bừa, không quá để ý câu trả lời, “Ngủ đi.”
Trà Trà ôm Vu Cố ngủ cả một đêm, cuối cũng cũng thoát ra những thứ làm cô gặp ác mộng, mệt mỏi đó.
Ngủ một giấc là tốt rồi, tỉnh lại tinh thần cũng sảng khoái theo.
Vu Cố cũng hiếm khi ngủ quá sau tiếng, ăn sáng xong lại uống thuốc, anh dù bị bệnh vẫn lái xe đưa cô đi ra cửa hàng mua một cái di động mới, thuận tiện còn muốn đi trung tâm do nhân viên nhà nước công tác quản lý làm lại thẻ căn cước.
Cái tên chó điên Thẩm Chấp kia, đến bây giờ vẫn chưa trả lại cho cô mấy thứ này.
Trà Trà cũng không có tin tức về Thẩm Chấp, không rõ lắm là hắn bị đưa đến Cục Cảnh Sát, hay vẫn là về lại Thẩm gia, không có người nói cho cô thì cô cũng không định hỏi.
Trà Trà có thói quen mua điện thoại loại mới nhất, lúc chọn cái màu xanh lục này, Vu Cố trả tiền xong liền đem cô đi bổ sung thẻ điện thoại di động.
Ba tháng này không thấy tin tức WeChat, khi đăng nhập lại lần nữa, cô cứ cho rằng tin nhắn chắc chắn sẽ bùng nổ.
Kết quả, mở ta cũng chỉ có mấy chục cái chưa đọc.
Cô xem qua từng cái một, phát hiện ra tin nhắn trước kia bạn bè của cô gửi đến đều đã bị người khác xem qua.
Không cần nghĩ cũng biết, cái này là do Thẩm Chấp làm.
Trần Tâm Ý: [Nghe anh trai cậu nói là cậu đã trở lại a a a a.] [ba tháng này cậu đã đi đâu a a a a.] [nếu t nói sẽ bị dánh mất.]
Đầu óc Trà Trà nhìn xong đầu óc chỉ còn lại là a a a a.
Cô hồi phục: “Đã về rồi, hôm nào gặp mặt sẽ nói rõ mọi chuyện cho cậu nghe.”
Chuyện cô mất tích, cha mẹ cô đã giấu không cho ai biết.
Bất quá tiệc đính hôn của cô và Vu Cố đột nhiên bị hủy bỏ, vẫn là gây không ít tin đồn và ồn ào không nhỏ.
Sau khi mua xong di động, Trà Trà muốn đi WC, cô nhỏ giọng năn nỉ Vu Cố đi cùng mình.
Vu Cố không có cách nào đi vào nhà vệ sinh nữ, liền đứng ở cửa chờ cô.
Hiện tại Trà Trà nếu không có người đi cùng sẽ không ra khỏi cửa, bất kể là đi nơi nào hay làm gì, đều phải có người đi theo mới yên tâm.
Dù Vu Cố trước kia ước rằng cô không thể rời khỏi bản thân nhưng nếu mọi chuyện cứ như vậy, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi ra khỏi WC, Trà Trà nói: “Trưa nay anh đến nhà em đi.”
“Được.”
“Bằng không đêm nay anh dứt khoát ở lại nhà em luôn?” Cô hỏi xong liền cảm thấy không đúng, bọn họ rõ ràng đã sớm có phòng tân hôn, trước kia còn đã ở được một đoạn thời gian dài rồi.
Kỳ thật cô không biết rằng từ sau khi cô mất tích, Vu Cố liền không trở về sống ở đó nữa.
“Dính anh như vậy sao?”
“Anh không muốn thì thôi vây.” Trà Trà tức giận nói.
“Chỉ là anh không nghĩ sẽ chỉ ở lại có một đêm thôi đâu.”
“Vậy chúng ta sẽ phải thương lượng với mẹ một chút.”
Vu Cố vừa nói chuyện phiếm với cô, vừa lái xe đưa cô về.
Khi bọn họ tay trong tay vào nhà, thì trong phòng khách đã có người đến.
Không biết Văn Hoài từ nơi nào biết tin tức cô đã trở về, gấp gáp không chờ nổi đến nhà hỏi thăm, còn mặt dày ngồi uống trà.
Khi Trà Trà đính hôn cũng không có mời anh.
Trong khoảng thời gian có tin tức rằng cô đã mất tích, Văn Hoài đã gửi cho cô không ít tin nhắn nhưng toàn bộ đều không được hồi âm.
Kỳ thật anh còn rất lo lắng.
Nhưng ngày đó khi tiệc đính hôn bỗng nhiên bị hủy bỏ.
Không hiểu sao trong lòng Văn Hoài lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.