Edit: Du Tử TĩnhBeta: HuynM-
Váy cưới trắng tinh phác họa ra dáng người của Trà Trà, eo thon chân dài, dưới ánh đèn rực rỡ, cả người cô như bừng sáng.
Vạt áo từ từ xõa tung rơi xuống dưới, lụa trắng tầng tầng lớp lớp lấp lánh.
Mái tóc mềm mượt của cô được cuộn lại, mấy sợi tóc rối vén bên tai, khóe miệng cười cười e lệ.
Ánh mắt cô chân thành, cõi lòng chờ mong, từng chữ từng chữ hỏi cậu đẹp hay không đẹp.
Hô hấp của Vu Cố ngừng lại vài giây, cô tinh tế mà lại mỹ lệ, giống như nàng tiên nhỏ lạc vào cõi nhân gian, không nhiễm một tia bụi trần.
Lúc này cậu mặc đồ rất long trọng, khoác tây trang, đi giày da, mái tóc được cắt tỉa một chút, khuôn mặt sạch sẽ.
Cậu nói: "Cực kì xinh đẹp."
Nhóm phù dâu phù rể cực kì nể tình, cười tủm tỉm nói: "Hai người quá xứng đôi vừa lứa luôn đấy."
Trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, tạm coi là thanh mai trúc mã.
Tay Trà Trà để vào tay cậu, được cậu dắt tới trước gương lớn, cô nhìn hai người trong gương, không biết vì sao mà trong mắt lại hơi chua xót.
Cô nói: "Hôm nay anh cũng rất đẹp trai luôn đó."
Vu Cố nhẹ giọng mà cười: "Không để cho em mất mặt đâu."
Nhân viên công tác tới bên cạnh họ, khách khí nói: "Đội nhiếp ảnh đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể chụp luôn được ạ."
Vu Cố nói cảm ơn.
Cậu yên lặng nắm chặt tay cô, "Đi, chúng ta đi trước đã."
Lúc chụp ảnh, gương mặt và tay chân của Trà Trà có chút cứng đờ.
Nhiếp ảnh gia thực sự rất bất đắc dĩ với hình ảnh này: "Cô dâu thả lỏng một chút nhé, không cần khẩn trương quá đâu."
Trà Trà bị nhắc nhở một tiếng, ngược lại càng thấy khẩn trương hơn, động tác cũng càng cứng đờ.
Vu Cố hôn nhẹ môi cô, lại cắn thùy tai, "Coi như bọn họ vô hình là được."
Trà Trà hít sâu, gật đầu: "Được được."
Cô cố gắng coi như không thấy ai, tạo ra những tư thế và gương mặt tự nhiên nhất có thể.
Chụp hơn nửa giờ, chân cô có hơi đau nhức.
Vốn dĩ nhiếp ảnh gia muốn chụp thêm mấy kiểu, Vu Cố liếc mắt nhìn giày cao gót trên chân cô, giọng khàn khàn: "Đến đây thì không phải chụp nữa đâu."
Nhiếp ảnh gia nói: "Còn hai chủ đề chưa chụp nữa."
Hắn đã thu tiền thì phải làm tốt công việc này.
Trong lúc nói chuyện, Vu Cố đã ôm Trà Trà tới ghế sô pha, tự tay cởi giày cao gót trên chân cô.
May mắn là gót chân Trà Trà không bị trầy da, cậu một bên xoa mắt cá chân cho Trà Trà, một bên nói chuyện với nhiếp ảnh gia: "Vất vả rồi, khoản tiền còn lại lát nữa tôi sẽ thanh toán cho anh."
Nhiếp ảnh gia thu thiết bị, "Được rồi, ngày mai ảnh chụp sẽ được chỉnh sửa tốt gửi tới cho hai người."
Thực tế, gương mặt hai người này đều không tầm thường, ảnh chụp căn bản không cần chỉnh sửa nhiều, thậm chí có thể lấy ra dùng luôn.
"Phiền anh rồi."
"Không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm."
Chụp ảnh xong, Vu Cố sắp xếp đưa Trần Tâm Ý và Du Vãn về nhà.
Trong hoàn cảnh không có người, Trà Trà cũng thoải mái hơn, ôm cổ cậu, không nhịn được mà hôn hôn mặt cậu, tâm tình cũng vui vẻ, cô hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi chỗ nào nhỉ?"
Vu Cố nâng chân cô lên, "Về nhà."
"Hả?"
Vu Cố dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của cô, lái xe chở cô về hôn phòng mà họ đặt mua từ trước.
Khoảng thời gian cô không ở đây, Vu Cố không dám về lại nơi này, mở to mắt ngồi thẫn thờ trong phòng đến tận lúc bình minh, cực kỳ gian nan.
Căn phòng kia mấy tháng không có người ở, đồ đạc trong nhà cũng bám đầy bụi.
Vu Cố lấy hai chậu nước cùng giẻ lau không dùng đến bắt đầu quét tước vệ sinh nhà.
Trà Trà muốn giúp cậu nhưng cậu giữ cô ngồi lại vào sô pha, "Không có việc gì nhiều đâu, em ngồi đi, anh xong ngay đây."
Vu Cố làm việc nhà cũng quen, chỉ trong chốc lát đã lau khô hết những chỗ bụi bặm rồi.
Trà Trà rót cho cậu một cốc nước sôi để nguội, "Anh dừng lại rồi uống chút nước nhé."
Vu Cố ngẩng cổ, làn da tinh tế, trắng như tuyết, cậu vô thức liếm môi, Trà Trà vậy mà ngây người, nhìn chằm chằm vào cậu.
Vu Cố nhướng mày: "Trên mặt anh có gì sao?"
Trà Trà lắc đầu: "Không có đâu." Cô nói thật: "Sao mà anh lại càng đẹp thế?"
Vừa trắng vừa gầy, khí chất cao quý.
Môi hồng răng trắng, khi cười rộ lên thì làm lòng người xuyến xao, khi không cười thì như tuyết trắng ngày xuân, đẹp đến nao lòng.
Trà Trà ngây ngốc nhìn chằm chằm môi của cậu, rất muốn...rất muốn nếm thử.
Đột nhiên cô nói: "Cố Cố, đã lâu rồi chúng ta chưa hôn nhỉ?"
Vu Cố suýt nữa thì bị sặc nước, hơi hơi trầm tư, sau đấy gật đầu: "Đúng là khá lâu rồi."
Trà Trà chuẩn bị lễ phép hỏi vị hôn phu của mình ----- Em có thể hôn anh không?
Lời vừa đến bên miệng, Vu Cố đã nâng tay lên, bàn tay ấm áp đặt ở gáy cô, ngón tay vùi vào từng sợi tóc mềm, cúi đầu dùng răng thử chạm chạm vào môi cô, quen cửa quen nẻo cạy răng cô ra, một cái hôn sâu khiến cô gái trong lòng ngực mặt đỏ tai hồng.
Hôn môi là kiểu nhỏ vụn lâu dài, hương vị tan trong miệng như kẹo ngọt.
Trà Trà được hôn đến nỗi suýt thiếu oxy, yếu ớt dùng tay đẩy đẩy, miệng bị hôn đến sưng lên, cô thở phì phò, mặt hồng như mật đào, thẹn thùng nói: "Sao anh lại hôn mạnh thế?"
Cảm giác như giây tiếp theo mình sẽ bị ăn luôn.
Vu Cố ổn định hô hấp, dục vọng trong người cũng dần dần bình ổn, bình thường cậu vẫn luôn khắc chế, từ cái ngày mà cô trở lại bên người mình thì coi cô như vật phẩm cực kỳ quý giá, chạm vào cũng không dám dùng nhiều sức, chỉ sợ chính mình làm vỡ vụn.
Trà Trà không biết mỗi lần cậu tốn biết bao quyết tâm, tốn biết bao sức lực mới có thể áp cái ý muốn nhét cô vào trong túi của mình.
Vu Cố thay cô sửa lại sợi tóc rối bên sườn mặt, "Anh xin lỗi, anh mới mất khống chế một chút nên không nhịn được."
Trà Trà dụi đầu vào lồng ngực cậu, "Cái này thì đâu cần phải xin lỗi đâu, em cũng rất thích anh hôn em, nhưng mà...lúc nãy suýt nữa thì em đã ngất đi."
Dù sao thì cũng phải cho cô hô hấp chứ.
Vu Cố cũng chịu thương chịu khó, "Anh sẽ nhớ kỹ trong tim."
Việc thích một ai đó chính là dựa vào cảm giác của chính mình.
Càng ngày Trà Trà lại càng thích cậu hơn, mỗi một phút đều muốn dính bên cậu.
Mỗi lần hẹn hò, dù cho không có làm bất cứ việc gì, chỉ mỗi trò chuyện thôi cũng sẽ thấy cực kỳ vui vẻ rồi.
Trà Trà đếm ngón tay nói cho cậu một con số, "Còn bốn tháng nữa."
Vu Cố sửa lại, "Không đúng nhé."
Trà Trà mở to đôi mắt tròn xoe, "Sao lại không đúng thế?"
Còn bốn tháng nữa thôi là lập xuân.
Vu Cố nói từng chữ: "Phải là 137 ngày nữa."
Dù là người tự xưng có kiên nhẫn tốt nhất như Vu Cố cũng đã chờ không kịp, chỉ ước mong sau lưng thời gian có chiếc dây cót, nhanh một chút, nhanh một chút, tốt nhất là ngày mai khi mở mắt ra đã là lập xuân.
Trà Trà cười, ngã vào người cậu, "Em còn tưởng anh không nóng nảy tí nào, hóa ra anh cũng vội vã muốn kết hôn với em."
Đông chí không phải là một ngày khá tốt.
Chính tay cậu đã đẩy hôn kỳ đến lập xuân.
Vu Cố rũ mắt, "Em không thích mùa đông."
Trà Trà giật mình, "Sao anh lại biết?"
Vu Cố ngẩng đầu, cười với cô, "Anh biết đấy."
Cậu nói: "Vừa lúc anh cũng không thích mùa đông."
Tâm tình của Trà Trà đang rất phức tạp, hóa ra Vu Cố làm vậy vì cô.
Rất nhanh Trà Trà đã vứt bỏ mấy cái cảm xúc phức tạp đó đi, ôm mặt cậu, thơm một cái lên môi cậu, nhẹ nhàng nói rõ từng câu từng chữ, "Vu Cố, chúng ta cùng chờ tới mùa xuân nhé?"
"Được."
______
Mùa thu ở Bắc thành, thời tiết rét lạnh, khô hanh.
Sau khi Trà Trà vội vàng chuẩn bị công việc trước đám cưới thì tiếp tục tìm công việc bị gián đoạn trước đó.
Mấy công ty cùng chức vụ mà cô vừa ý không phải phỏng vấn xảy ra vấn đề thì quyền lợi lại quá lớn.
Chọn đi chọn lại nửa tháng, Trà Trà vẫn chưa nghĩ ra là nên đi đâu làm việc.
Cô đem mấy cái offer gần nhất ra cho Vu Cố xem qua, muốn được một ít kiến nghị hữu ích từ chỗ cậu.
Sau khi Vu Cố lật xem, nhíu mày hỏi:
"Không còn cái khác nữa sao?"
"Không có."
"Mấy cái này chẳng ra gì cả."
Nơi làm việc cách nhà quá xa, lái xe cũng mất hai tiếng đồng hồ, ngồi tàu điện ngầm cũng mất ba tiếng.
Mấy công ty lớn trong nước, tuy rằng đãi ngộ tốt nhưng lại theo chế độ 9 đến 9*, được nghỉ cuối tuần nhưng không chừng là phải tăng ca và chế độ đào thải cuối cùng.
(*) 9 đến 9 (朝九晚九): Một thuật ngữ của Trung Quốc, ý chỉ 9 giờ sáng đi làm và 9 giờ tối về nhà.
Hai cái công tác này, Vu Cố đều không thấy cái nào thích hợp với cô.
Thật ra Trà Trà có hảo cảm với công ty lớn trong ngành sản xuất của nhà kia, cô không sợ mệt cũng không sợ tăng ca nhưng cô rất sợ môi trường làm việc áp lực cao.
Vu Cố nói: "Không thì em tìm tiếp xem thế nào?"
Trà Trà nhấp nhấp miệng, "Thật ra em muốn đi thử xem nhà máy DNY như thế nào."
Vu Cố ngừng lại hai giây, ngón tay nhẹ nhàng đè trên đơn tuyển dụng của cô, cậu hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa?"
"Em cũng chưa rõ lắm."
Cho nên mới tới hỏi cậu.
Thật sự Trà Trà đang rất rối rắm, "Ngày đó thầy Phó giới thiệu cho em hai công việc khá thích hợp, ngày mai em đi hỏi lại một chút xem sao, sau đấy so sánh rồi chọn một cái."
Vu Cố nhíu mày, "Anh đưa em đi cùng nhé?"
Trà Trà cũng phục cậu luôn, "Sao anh thấy ai cũng ghen thế!
Vu Cố cởi cà vạt, nói: "Chốt vậy nhé, ngày mai anh cũng rảnh mà."
"Được rồi."
Giữa trưa ngày hôm sau, Trà Trà hỏi trước xem thầy Phó có ở văn phòng không sau đó vào làm phiền một xíu.
Thời điểm Phó Tu Cẩn thấy Trà Trà và Vu Cố cùng nhau đi vào, chân mày khe khẽ nhíu vào.
Chậc, đúng là sắp kết hôn có khác.
Thật là ngọt đến phát ngấy luôn rồi.
Sau khi Phó Tu Cẩn biết mục đích cô đến đây, lời ít ý nhiều mà nói: "Ở chỗ tôi không phải là không có công việc thích hợp với em, nhưng mà...."
Hắn hơi dừng lại, "Mấy công ty đó đều thua xa DNY, tôi cảm thấy em có thể vào DNY làm việc một thời gian, nhân lúc còn trẻ mà xông pha thử một lần nhé."
Vốn dĩ Trà Trà đang có khuynh hướng nghiêng về DNY, nghe xong liền muốn đến đó làm.
Vu Cố không hài lòng lý do khoái thác của hắn, cậu có thể tưởng tượng ra mai sau thời gian của Trà Trà đều bị công việc chiếm hết mà không còn thời gian nghĩ đến sinh hoạt bi thảm của mình nữa.
Trước khi cậu định mở miệng, Phó Tu Cẩn đã đánh đòn phủ đầu, "Nếu em mà vì sắp kết hôn, muốn nhiều thời gian lo lắng cho gia đình thì coi như tôi chưa nói gì nhé."
Lông mày Trà Trà sắp nhíu thành một đường thẳng luôn rồi, vì công việc mà không quan tâm người nhà, đây không phải là điều cô muốn.
Nhưng vì gia đình mà mất đi công việc, cô cũng không thể c
hịu được.
Vu Cố xem biểu tình của cô cũng biết là cô thực sự rất thích công ty lớn kia, cô cau màu, Vu Cố mềm lòng, "Thầy Phó nói đúng, em vào DNY làm thử một thời gian, anh cũng sẽ nhàn hơn em một chút, lúc đó mỗi ngày đều có thể đón em tan tầm."
"Thật vậy sao?"
"Thật sự, lừa em thì anh là chó cho coi."
Trà Trà giải quyết xong chuyện công việc thì như trút được gánh nặng.
Cô lập tức trả lời phòng nhân sự, thông báo là thứ hai mình có thể tới công ty đi làm.
Ngày đầu tiên đi làm, Vu Cố lái xe đưa cô đến dưới lầu, nhìn cô đi vào mới đi.
Trà Trà có được công việc đầu tiên trong đời của mình, ngồi bên phải cô là đồng nghiệp nam lớn hơn cô bốn đến năm tuổi.
Người phương Bắc, gương mặt thanh tú, mở miệng nói chuyện là biết đấy là một chàng trai vui tính.
Trà Trà chuẩn bị một ít chocolate cho mọi người trong tổ, bước đầu tiên cho công việc chính là có mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nam kia đang ngồi trên bàn làm việc gắt gỏng gọi điện thoại.
Nghe qua cuộc trò chuyện đó thì có thể biết được,mẹ của anh ta đang mãnh liệt yêu cầu anh ta trở về xem mắt, hơn nữa còn bảo đối tượng xem mắt đẹp như thiên tiên, nếu thứ bảy anh ta mà không đi xem mắt thì chính là bất hiếu.
Vị đồng nghiệp kia nóng nảy tắt điện thoại, trong sự tức giận mà tiếp tục làm việc.
Người lãnh đạo trực tiếp của Trà Trà là một người đàn ông thắt bím tóc dài, cá tính mười phần, gương mặt nghiêm túc, tính cách cũng không tồi, khá chiếu cố người mới, sau khi ký hợp đồng với cô xong thì dùng lời nói cổ vũ cô nỗ lực trở thành nữ cường nhân trong sự nghiệp.
Trà Trà tỏ vẻ nhất định mình sẽ không phụ sự ủng hộ này.
Làm xong một ngày, Trà Trà thấy mình với đồng nghiệp ở chung khá tốt.
Thời điểm Vu Cố tới đón cô tan tầm, cô còn đắm chìm trong vu sướng, "Rất thích công ty này của em luôn đó."
Vu Cố buồn cười hỏi: "Mới một hôm thôi mà em đã hòa nhập được rồi sao?"
Trên xe có đồ ăn vặt Vu Cố đã chuẩn bị sẵn, Trà Trà bóc cái thạch trái cây nhét vào trong miệng, nói: "Hiện tại trái tim yêu công việc của em đặc biệt lớn luôn, em muốn nỗ lực để lên chức tổ trưởng! Rồi tiếp theo là nỗ lực lên làm tổng giám đốc! Tiếp đấy hình tượng nữ cường nhân trong công việc chính là em!"
Vu Cố ừ ừ hai tiếng có lệ, sau đó lại đặc biệt cho cô mặt mũi hỏi: "Đêm nay tiểu Sở tổng muốn ăn gì nào?"
Trà Trà cười nheo đôi mắt, "Muốn ăn đầu cá ớt băm."
Vu Cố quay đầu, lái xe thẳng tới siêu thị, "Mình ăn thêm thịt băm cà tím được không?"
"Không ăn cà tím đâu."
"Tiểu Sở tổng không được kén ăn đâu."
Không có người nào kén ăn hơn Trà Trà.
Cô miễn cưỡng gật đầu: "Vậy cũng được."
____
Con đường thăng tiến trong sự nghiệp không có khởi sắc khác xa với tưởng tượng của Trà Trà, thế nhưng thành tích của cô ở công ty cũng không tồi, mặt khác đồng nghiệp trong công ty đều không nhịn được mà cảm thán, "Trà Trà, năm nay vận khí của cô cũng tốt quá."
Trà Trà cũng cười theo: "Có lẽ là vì năm nay tôi kết hôn chăng?"
Sau mấy tháng, người trong tổ bọn họ cũng từ từ quen thuộc, cũng đều biết cô có vị hôn phu đang học nghiên cứu ở trường, gần đây hai người đang chuẩn bị kết hôn.
"Mé nó chứ, cô em gái nhỏ hơn tôi cả năm tuổi cũng sắp lấy chồng rồi mà tôi vẫn còn là người già cô đơn, ông trời quả là không có mắt!"
Trà Trà vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi nói: "Huy ca không cần phải khổ sở, thể nào anh cũng sẽ có bạn gái thôi."
"Mượn lời tốt lành của em." Huy ca cũng thuận miệng hỏi: "Em kết hôn vào ngày nào thế?"
Trà Trà nhìn ngày khoanh tròn trên lịch, "Thứ bảy tuần sau."
Cô đã gửi thiệp mời cho đồng nghiệp trong văn phòng, còn cố ý dặn dò là không cần phải mang quà.
"Được rồi, hôm đó Huy ca sẽ tới hôn lễ và chạm vào đồ sứ ở đấy, bắt cóc một phù dâu về.
"........"
Ở Bắc Thành đã mưa hơn một tuần rồi.
Mưa to lại ngừng ngay trước hai ngày diễn ra hôn lễ của Trà Trà với Vu Cố, trùng hợp đến khó tin.
Thẩm Chấp vẫn đang bị giam giữ, hắn dùng vài lần gặp mặt luật sư mà hỏi thăm tin tức của Trà Trà.
Hắn cũng có nghe nói về lễ kết hôn của Trà Trà.
Thẩm Chấp dựa vào một bên cửa sổ, ngửa mặt nhìn lên không trung, bên ngoài cửa sổ, gió mang hương hoa thổi khẽ khàng qua.
Thấy được mùi hoa làm phiền lòng người kia, Thẩm Chấp biết rằng hôn lễ của cô sắp bắt đầu rồi.
Bên kia, Văn Hoài nhìn bạn bè trong giới, bạn tốt của hắn cùng Trà Trà người nối người đều khoe ảnh chụp thiệp mời hôn lễ.
Chỉ có duy nhất mình hắn, chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được tấm thiệp mời kia.
Văn Hoài muốn giả ngu tiếp nhưng cũng hiểu rõ, ngay tại lúc mà hắn ta đứng bên lập trường của Khương Diệu Nhan chỉ trích cô không hiểu chuyện, không đủ rộng lượng, bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chính miệng nói bạn trai cô không yêu cô, tình cảm mười mấy năm của bọn họ đã đi tới kết thúc.
Văn Hoài nhìn dự báo thời tiết, ở trên ghi rõ, hôm Trà Trà kết hôn chính là ngày có chất lượng thời tiết tốt nhất năm nay của Bắc Thành.