Ngoại Truyện Bí Mật Của Thời Gian: Vu Cố X Trà Trà Thẩm Chấp X Khương Diệu Nhan.
Edit: Phượng CửuBeta: HuynM-
Khi còn nhỏ, Vu Cố nói dễ nghe chút chính là mỗi người đều có thể bắt nạt.
Các bạn nhỏ trong ngõ nhỏ đều bắt nạt anh vì anh sẽ không nói chuyện, như vậy cũng không thể tố cáo với người lớn.
Cha mẹ anh có công việc tốt, gia đình giàu có, cho nên chi phí ăn mặc của Vu Cố đều tốt nhất, mang tiền tiêu vặt trên người vĩnh viễn cũng là nhiều nhất, toàn bộ đồ ăn vặt nhập khẩu trong ba lô nhỏ đều là cha mẹ anh từ nước ngoài mang về.
Vu Cố đã bị cướp thành thói quen, có người bắt anh giao đồ ăn vặt trong ba lô ra, anh sẽ ngoan ngoãn mà mở ra cho bọn họ lấy.
Lần đầu tiên anh chú ý tới Trà Trà, là ngày đó khi bọn họ ở nhà trẻ.
Sáng sớm ngày đó, mẹ thay đổi quần áo mới cho anh, còn mua ba lô mới, nắm tay anh đưa anh tới trước mặt giáo viên mầm non, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ soạng mặt anh, “Đi học phải ngoan một chút, phải nghe cô giáo nói.”
Vu Cố không có trả lời, anh có thế giới thuộc về chính mình.
Từ Nguyệt thở dài, sau đó đứng lên nói tình huống đặc thù của anh một lần với cô giáo.
Từ Nguyệt vừa mới đi, Vu Cố đã bị cô giáo sắp xếp xong chỗ ngồi, trong phòng học toàn là tiếng khóc, anh yên lặng lại có vẻ không hợp nhau.
Anh cảm thấy ầm ĩ, cũng cảm thấy kỳ quái, không hiểu này có cái gì mà phải khóc.
Vốn dĩ cho rằng trong phòng học đã đủ ồn, kết quả, cửa phòng học có bé gái đặc biệt xinh đẹp, gắt gao ôm cẳng chân mẹ mình, ngồi dưới đất chơi xấu, huhu khóc lớn: “Mẹ, con không cần đi nhà trẻ.”
“Trà Trà nghe lời, tớn học mẹ sẽ tới đón con ngay.”
Cô bé búi tóc sừng dê gào càng lớn hơn nữa, giống như trên đời này không còn có chuyện gì khổ sở hơn so với đi nhà trẻ, “Mẹ, mẹ không còn yêu con nữa sao?”
Vu Cố thấy mẹ của cô bé quyết tâm giao cô cho cô giáo.
Cô giáo rất nhanh ôm cái bé gái khóc vang rung trời này đến vị trí bên cạnh anh ngồi xuống.
Vu Cố cho rằng cô bé khóc vài phút thì tốt rồi, nhưng cô bé khóc hơn nửa giờ, âm thanh vang dội, một chút dấu hiệu khóc mệt đều không có.
Lỗ tai Vu Cố đều bị tiếng khóc của cô làm đau, anh cau mày, khuôn mặt nhỏ chuyển sang lạnh lùng, mặt không cảm xúc nhìn cô, phá lệ mà nói: “Không được khóc.”
Cô gái nhỏ hình như thật sự bị anh dọa rồi, an tĩnh vài giây, sau đó khóc lớn hơn nữa.
Vu Cố thật sự không chịu nổi nữa, mặt lạnh đứng lên, dọn chiếc ghế nhỏ của mình, muốn rời xa khu vực này.
Thế giới này đều toàn là người ngu xuẩn.
Thật là không thú vị.
Anh mới vừa cảm thấy bên tới hơi thanh tịnh, cái bé gái khóc đầy mặt là nước mắt kia giống côn trùng theo đuôi chạy đến bên anh, đặt mông ngồi ở bên cạnh ghế dựa của anh.
Bây giờ trong phòng học chỉ còn lại có một mình cô vẫn còn khóc.
Cô giáo tốt bụng nhét vào tay cô hai viên kẹo, “Ăn kẹo thì không khóc nữa, có được không?”
Trên lông mi cô bé còn vương nước mắt, cô nắm chặt viên kẹo trong tay, “Con còn muốn ăn bánh kem nhỏ.”
Cô giáo rất khó xử, “Trong trường học không có bánh kem nhỏ.”
Cô bé tự lau sạch nước mắt trên mặt, vươn ngón tay béo múp nhỏ về phía anh, “Con thấy trong cặp cậu ấy có bánh kem nhỏ.”
Cô giáo nói: “Nhưng đây là bánh kem nhỏ của bạn Vu Cố, cô giáo cũng không có quyền được lấy, nếu hai con có thể trở thành bạn tốt, nói không chừng bạn nhỏ Vu Cố sẽ đồng ý chia sẻ bánh kem nhỏ cho con.”
“Ồ.”
Cô giáo trấn an cô xong, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi chăm lo các bạn nhỏ khác.
Cuối cùng Vu Cố có thể yên tĩnh vài phút.
Trà Trà vặn vẹo thân thể, mới đầu vẻ mặt trên mặt mũm mĩm còn không quá tự nhiên, không bao lâu sau, cô bé ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Chúng tớ trở thành bạn bè đi.”
Vu Cố không để ý đến cô.
Trà Trà cảm thấy người này thật không lễ phép! Cô hơi tức giận, cô ngạo kiều ngước mặt lên, đôi tay chống nạnh. Vô cùng lớn tiếng nhấn mạnh: “Rất nhiều người đều muốn kết bạn với tớ đấy!”
Vu Cố vẫn cúi đầu làm việc của chính mình không để ý đến cô.
Trà Trà hừ một tiếng, nhìn bánh kem nhỏ trong ba lô nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói: “Cậu không nói lời nào tớ coi như cậu đồng ý.”
Một mình cô tự biên tự diễn, lầm bầm lầu bầu với không khí, “Nếu chúng ta đã là bạn bè, tớ có thể ăn bánh kem nhỏ của cậu, đúng không?”
Vu Cố thầm nghĩ: Thật phiền, làm sao lại có người nhiều chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ cô bé không cảm thấy khát nước hay sao?
Anh bực bội tự hỏi, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt hạt châu nhìn chằm chằm cô, trong lòng lại nghĩ, thật béo, thật sự rất béo, chỗ nào cũng toàn là thịt.
Lúc anh miên man suy nghĩ, Trà Trà đã động thủ lấy đi ba lô mới của anh.
Vu Cố rất hung dữ, trừng mắt liếc nhìn mắt cô một cái, Trà Trà giống như bị cái ánh mắt hung ác này của anh dọa mất, òa khóc thành tiếng, đôi chân béo nhỏ không ổn định, lung lay nhào vào thân thể anh.
Cô thật là nặng, chân Vu Cố đang bị mông cô đè phía dưới, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, anh bị cô đè gãy xương.
Cuối cùng hai bạn nhỏ cùng bị đưa đến bệnh viện, sau khi biết được ngọn nguồn sự việc, Sở Thanh Ánh vô cùng ngượng ngùng xin lỗi Từ Nguyệt, về nhà lại nghiêm khắc dạy dỗ Trà Trà, “Con nhìn xem con ấy nhá, đều hỏng rồi vài cái răng rồi, còn quản không được miệng.”
Trà Trà oa oa khóc lên, “Tớ không cần đi nhà trẻ, tớ chán ghét nhà trẻ.”
Trên đường đến bệnh viện, Vu Cố còn cười nhạo cô là đứa trẻ béo nhất nhà trẻ Hoa Hoa.
Sở Thanh Ánh vừa buồn cười vừa tức giận, ngày hôm sau tiếp tục xách cô đến nhà trẻ Hoa Hoa.
Có lẽ cô giáo biết hai đứa nhỏ này không hợp nhau, suy nghĩ cặn kẽ xong rồi tách chỗ ngồi của bọn họ ra.
Tan học Trà Trà bắt đầu làm càn, cô làm xong bài tập sau đó chuồn đến trong nhà Thẩm Chấp, dán hồng hoa nhỏ được nhận ở nhà trẻ hôm nay lên trán hắn, cô oán giận nói: “A Chấp, nhà trẻ không chơi vui tí nào, chẳng trách mẹ cậu không đưa cậu đi nhà trẻ.”
Bé trai môi hồng răng trắng đang vo gạo, nghe thấy thì không có phản ứng gì, “Phải không?”
Trà Trà gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, dì chắc chắn sợ cậu bị bắt nạt, ngày hôm qua tớ bị bắt nạt phải vào bệnh viện đó, cho nên mới không có tới tìm cậu chơi.”
Bé trai kiễng chân đạp lên trên băng ghế, cắm đầu cắm nồi cơm điện xong xuôi, sau đó xoay người, nhíu mày nhìn cô hỏi: “Cậu bị đánh sao?”
Trà Trà suy nghĩ một chút, “Không khác lắm.”
Bé trai từ trên băng ghế nhảy xuống, chạy đến cái tủ bên cạnh TV ở phòng khách, bắt đầu tìm đồ vật từ trong ngăn kéo.
Trà Trà cũng chạy qua, đứng ở đằng sau mông hắn, tò mò hỏi: “A Chấp, cậu đang tìm cái gì thế?”
“Thuốc chữa thương.” Hắn rất nhanh thì tìm thấy một lọ thuốc, lại tìm ra tăm bông, nhét vào trong tay cô, nghiêm túc mà nói: “Dùng cái này, rất có hiệu quả.”
Mỗi lần hắn bị đánh dùng cái này rất nhanh đã tốt.
Trà Trà ngượng ngùng gãi gãi đầu, ấp úng mà nói: “Cảm ơn cậu nha, nhưng... Nhưng tớ cũng không bị nghiêm trọng như vậy đâu.”
“À, vậy là tốt rồi.”
Trà Trà tiếp tục kể lể sinh hoạt nhà trẻ “cực kỳ bi thảm” với hắn, cuối cùng đưa ra kết luận, hắn không thể đi nhà trẻ là chuyện tốt!
Cô nói đến khi trời chuyển thành màu đen, sau đó mới lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt với hắn.
—
Nửa cái học kỳ tiếp đó, nhà trẻ Hoa Hoa, bạn học Sở Trà và bạn học Vu Cố vẫn vô cùng không hợp như cũ!
Trà Trà chán ghét Vu Cố ra vẻ người lớn, Vu Cố chê Trà Trà béo lại ồn ào.
Tuy rằng Trà Trà là bé gái nhỏ mũm mĩm, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp, rất đáng yêu, làm cho người ta thích.
Hơn nữa Trà Trà vô cùng hào phóng, có cái gì ăn ngon chơi vui đều sẽ hào phóng chia sẻ cho đồng bọn của mình, vậy nên nhân khí của cô ở nhà trẻ Hoa Hoa rất cao.
Các bạn nhỏ khác đều nghe theo cô “như Thiên Lôi sai đâu đánh đó”, rất nghe lời cô nói, tan học đi theo cô cùng đi leo cây, hoặc là xuống sông bắt cá, làm bẩn hết cả người mới về nhà, ai mắng vẫn mắng, đáng đánh thì phải đánh.
Dù thế bọn họ cũng không chê chê tiếp tục đi theo Trà Trà “cấu kết với nhau làm việc xấu”.
Mùa xuân vừa tới không lâu, Trà Trà dẫn theo bạn nhỏ khác, đi nhà hắn, ném đá về phía quả hồng còn chưa chín trên cây xong, sau đó cảm thấy hài lòng cầm một túi hồng còn chưa chín này về nhà.
Đi được một nửa, bỗng nhiên cô ồ một tiếng, sau đó dừng bước chân lại, cô thấy cái đứa ra vẻ người lớn làm người ghét kia bị ngăn lại xảo trá vơ vét của cải!
Trà Trà cũng không biết vì sao bản thân lại tức giận, đại khái là cái loại tư tưởng “chỉ tớ có thể khi dễ cậu ấy, không thể để người khác bắt nạt hắn” này quấy phá.
Hơn nữa hiện tại Trà Trà cũng không có chán ghét anh như hồi trước, bởi vì mẹ nói với cô, Vu Cố và bọn họ không giống nhau, anh bị bệnh.
Tinh thần trọng nghĩa bộc phát, Trà Trà chạy đến trước mặt bọn họ, đối mặt với các bạn nhỏ cao hơn mình đều không sợ hãi tí nào, “Các cậu làm gì thế!!!”
“Tránh ra một bên, không phải việc của mày.”
Trà Trà nhìn đã hiểu, bọn chúng là muốn cướp đồ ăn vặt trong ba lô nhỏ của Vu Cố, vì thế cô vọt qua, phát huy sở trường đặc biệt của bản thân, dùng sức kéo đầu tóc bọn chúng, lại lấy hai quả hồng còn cứng hơn cả cục đá trong túi trong túi mình ra ném vào bọn chúng, vừa đạp vừa đá, lăn lộn đến la lối khóc lóc ôm sòm, đánh khó khăn lắm mới khiến bọn chúng chạy, mà hai cái sừng dê của cô bị kéo lỏng lẻo, quả hồng cũng hỏng, răng cửa dập rớt hai cái.
Cô ngồi dưới đất, bộ dáng muốn khóc nhưng không thể khóc nhìn thật sự quá đáng thương.
Trà Trà thấy Vu Cố bò dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người mình, giống như vứt bỏ cô muốn đi, cô duỗi tay chỉ hắn, chỉ trích nói: “Cậu có lương tâm hay không, tớ giúp cậu, cậu còn muốn chạy!”
“Tớ không có.”
“Cậu chính là muốn chạy.”
“Tớ không có.”
“Cậu có.”
“Tớ không có.”
“Cậu có!”
Đối thoại ấu trĩ này diễn ra 800 lần rồi, Trà Trà mới phát hiện bản thân nói chuyện lọt gió, cô sờ sờ miệng, phát hiện không thấy răng cửa của cô!
Cuối cùng thật sự không nhịn được sự thật này, nước mắt ào ào, dường như không cần tiền cũng chảy ra bên ngoài.
“huhu, tớ không có răng!!!”
Vu Cố đưa lưng về phía cô, không làm trò cười ra tiếng trước mặt cô.
Trà Trà che miệng, tức muốn hộc máu mà nói: “Cậu còn cười tớ!”
Vu Cố xoay người, “Tớ không có.”
“Tớ thấy cậu cười, bạn nhỏ nói dối thì cái mũi mọc ra rất dài rất dài, còn dài hơn so với cà rốt.”
“Được rồi, tớ cười.”
Cô rất không vui hỏi: “Vì sao cười tớ?”
Vu Cố nhíu mày, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì bộ dạng cậu nói chuyện lọt gió thật buồn cười.”
Trà Trà dẩu miệng, đôi mắt vương hai giọt nước mắt, “Tớ thứ còn có thể hay không mọc ra tới? Tớ không muốn làm yêu quái không răng.”
Vu Cố nghĩ nghĩ, “Tớ cũng không biết, hình như sẽ không mọc lại đâu.”
Trà Trà thấp giọng khóc nức nở, vừa nấc lên vừa hỏi: “Tớ sẽ bị cười nhạo, tớ cũng sẽ bị đói chết, sớm biết rằng sẽ rụng răng răng, tớ đã không giúp cậu.”
Vu Cố vô cùng chân thành xin lỗi cô: “Xin lỗi.” Anh lấy đồ ngọt trong cặp sách ra, nhét vào trong tay cô, “Đều cho cậu ăn.”
Trà Trà vừa thấy thì càng khổ sở, “Chính là hiện tại tớ đều ăn không hết huhu. "
Vu Cố buồn rầu, “Tớ giúp cậu ăn? Nếm thử hương vị?”
Trà Trà rất biết bảo vệ đồ ăn, đột nhiên lắc đầu: “Không cần.” Cô vừa khóc nấc lên, vừa nói: “Ăn không hết tớ cũng phải nhìn nó.”
Vu Cố cảm thấy em gái béo này đáng thương, hàm răng không có hai chiếc, lại ăn không hết đồ vật.
Quá thảm.
Hắn vươn tay, định nâng cô dậy từ trên mặt đất.
Nhưng Trà Trà quá béo, bị nuôi đến rất nặng, cô không bị nâng dậy, ngược lại kéo anh ngã trên mặt đất.
Trà Trà sửng sốt tại chỗ, hai mắt đỏ hoe vì tủi thân.
Vu Cố trầm mặc hai giây, trước khi cô khóc cứng ngắc giải thích: “Không phải do cậu béo, là tớ quá gầy.”
Bởi vì chuyện này, lòng tự trọng Trà Trà bị sỉ nhục, khóc lóc la hét nói với mẹ cô muốn giảm béo, phải làm mỹ nữ nhỏ.
Cũng sau lần này, tình bạn giữa Vu Cố và Trà Trà đã có bước tiến lớn.
Trà Trà ra ngoài đều sẽ vui vẻ mang theo anh- cái đuôi nhỏ này, không chê anh nhắm mắt theo đuôi đi theo chính mình chút nào.
Mà mỗi ngày túi đồ ăn vặt của Vu Cố cũng đều không ăn tặng cho Trà Trà, đáng tiếc là bởi vì thay răng, cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Trà Trà lại mượn hoa hiến phật, trộm đưa đồ ăn vặt trân quý này cho Thẩm Chấp.
A Chấp đáng thương nhất, thường hay đói bụng.
Lúc Vu Cố phát hiện chuyện này nổi giận đùng đùng đi chất vấn cô, cô biểu hiện cực kỳ ngây thơ, vô tội mà chớp mắt nhìn anh, “Đúng rồi, không sai, tớ đều cho A Chấp ăn rồi.”
Khi đó Vu Cố không biết tại sao bản thân sẽ tức giận như vậy, thật lâu lúc sau anh mới hiểu được vì sao bản thân tức giận.
Bọn họ dần dần lớn lên, nhưng tình bạn lại không thay đổi.
Mãi cho đến cấp hai, đến tuổi mới chớm yêu bọn họ hiểu được yêu sớm, Vu Cố dần dần phát hiện tình cảm bản thân đối với Trà Trà thay đổi.
Lo lắng đa nghi nhiều, không khống chế được ánh mắt mình, đi chú ý từng hành động cử chỉ của cô.
Thời điểm Trà Trà đi học trộm truyền tờ giấy cho người khác, luôn phải qua tay anh, chỉ cần một cái nho nhỏ động tác như chọc cánh tay anh mà thôi, anh đều cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Anh khát vọng cô đụng vào, nhưng lại sợ hãi tiếp xúc thân thể với cô.
Vu Cố không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói chuyện với cô cũng không quá cởi mở thoải mái, cảm thấy trên người cô có loại hương thơm như có như không, quấn quanh anh.
Cũng may Trà Trà không phát hiện những thay đổi rất nhỏ này của anh, anh đắc ý vì tình bạn kiên cố giữa anh và cô, nhưng lại không thỏa mãn chỉ dừng lại ở một bước này.
Bọn họ còn nhỏ, Vu Cố cũng không dám tự tiện thổ lộ tâm ý của mình, anh bướng bỉnh dùng phương thức bảo hộ của bản thân ở bên người cô, chỉ vì chờ đợi một thời cơ.
Ngày mà Vu Cố phát hiện Trà Trà yêu thầm Thẩm Chấp, anh mới dám hoàn toàn xác định mình đã thích cô.
Trong lúc vô ý anh thấy cuốn nhật ký cô quên khóa lại kia, tên trên giấy, ngoại trừ Thẩm Chấp lại tìm không thấy những người khác, bên cạnh tên còn vẽ mấy hình trái màu hồng phấn.
Sổ nhật ký bị chủ nhân nó giữ gìn rất cẩn thận, cất gọn ở trong góc.
Ghen ghét, nôn nóng cùng oán hận, tất cả những cảm xúc ở đáy lòng Vu Cố bốc cháy lên một ngọn lửa, đốm lửa này thiếu chút nữa cắn nuốt cả người anh.
Vu Cố vô cùng hiểu biết Trà Trà, biết cô sớm hay muộn có ngày sẽ không nhịn được tình cảm, đi tỏ tình với Thẩm Chấp. Ngay khi anh cho rằng bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và Thẩm Chấp ở bên nhau, xuất hiện biến số —— Khương Diệu Nhan.
Nói đúng ra là —— Thẩm Chấp yêu Khương Diệu Nhan.
Sau lại bản thân Thẩm Chấp cũng suy nghĩ vì sao hắn sẽ rung động với một người nhỉ? Hắn bạc tình bạc nghĩa không có lương tâm, cũng sẽ yêu người khác.
Nhưng cuối cùng từ một ngày nào đó đã bắt đầu thay đổi? Ánh mắt đầu tiên thấy Khương Diệu Nhan, đáy lòng hắn rõ ràng là không thích, chướng mắt đối với cái loại tùy ý diễn xuất này của cô ta.
Hắn nỗ lực như vậy mới có thể tồn tại thật tốt, mà cô sống quá tùy ý, muốn thế nào thì thế đó.
Hắn hâm mộ Khương Diệu Nhan, nên mới đặt ánh mắt ở trên người cô ta, dần dà, thành kiến khi mới gặp dần dần biến mất.
Nếu muốn chọn một thời điểm.
Đại khái là Khương Diệu Nhan nói muốn làm bạn với Trà Trà, nhiệt tình kéo tay cô muốn đi theo bọn họ cùng nhau về nhà ngõ đường.
Trà Trà khi đó yêu ai yêu cả đường đi, vì nhân nhượng hắn, vì đón ý nói hùa vòng bạn bè của hắn, giả vờ bản thân và Khương Diệu Nhan vô cùng hợp nhau, nỗ lực xây dựng tình bạn với cô ta.
Lúc ấy Thẩm Chấp vẫn chưa nhìn ra cô gượng ép, hắn đẩy xe đi ở bên kia, ánh mắt khi có khi không liếc qua tay các cô vẫn ở bên nhau, nội tâm khó chịu.
Nhưng lại không biết chính mình ăn giấm, chỉ là từ đáy lòng không muốn hai người kia đi gần.
Về đến nhà, Thẩm Chấp lại bị mẹ hắn đánh một trận, cũng may ngày đó thời gian phát tiết lên hắn không dài, hắn nhịn một chút cũng chịu đựng đi.
Hắn chuẩn bị đi tiệm thuốc mua thuốc, nháy mắt đẩy cửa ra, hắn thấy Khương Diệu Nhan còn chưa rời đi.
Cô lặng yên không một tiếng động làm bạn bên người hắn, cùng hắn sóng vai đi cùng một chỗ, im lặng không lên tiếng chuẩn bị mua thuốc cho hắn, hai người tìm phòng ở cũ nát, ngồi ở bậc thang, Khương Diệu Nhan để hắn nâng cánh tay lên, hắn làm theo, cô cúi đầu, dùng khăn giấy ướt xoa xoa miệng vết thương cho hắn, vẻ mặt chuyên chú bôi thuốc cho hắn.
Hoàng hôn ngày đó đẹp đến nỗi làm người kinh diễm.
Ánh sáng xán lạn vừa lúc dừng ở sườn mặt cô.
Khương Diệu Nhan giúp hắn băng bó miệng vết thương thật tốt, cất thuốc đi, hai đầu gối song song, đôi tay chống cằm, nhìn lên không trung xa xa, cô nói: “Thẩm Chấp, nhẫn nhịn lâu dài cũng vô dụng, hạnh phúc là phải dựa vào chính mình tranh thủ.”
“Chẳng sợ bà ấy là mẹ cậu, cậu cũng không có nghĩa vụ vẫn luôn nhẫn nhịn bà ấy bạo lực, cậu là một người sống sờ sờ, mà không phải động vật, cậu cũng sẽ cảm thấy đau, đúng không?”
Yết hầu Thẩm Chấp ê ẩm, hắn dùng sức véo mạnh ngón tay mình. Hắn nghĩ, đúng vậy, hắn là một con người không phải súc vật, hắn cũng biết đau biết khóc, lúc tâm trạng không tốt cũng rất muốn đi chết.
Cũng chính là bởi vì hai câu nói này, Thẩm Chấp có cái nhìn khác về Khương Diệu Nhan.
Hắn dẫm lên mặt trời lặn về đến nhà, Trà Trà tựa hồ đứng ở cửa bậc thang đợi hắn rất lâu.
Bỗng nhiên nội tâm hắn vô tình sinh ra một loại hận ý, vì sao mỗi lần Trà Trà luôn nói hắn phải nhẫn nhịn chứ? Chỉ luôn nói một câu không đổi với hắn nói lớn lên sẽ tốt hơn? Vì sao cô ấy không nhìn thấy hắn thống khổ chứ? Vì sao cô ấy ngốc nghếch như vậy ngây thơ như vậy, chỉ hiểu những cái lấy lòng làm người buồn cười đó?
Vì sao đều là gia đình đơn thân, cô ấy có thể cười vui vẻ như vậy? Vì sao cô ấy có thể đồng thời có được nhiều bạn bè như vậy?
Trà Trà bị ánh mắt hắn dọa tới rồi.
Thẩm Chấp tránh tay cô, nói: “Tớ về nhà trước.”
Hắn không cho cô cơ hội nói chuyện, nhốt cô ngoài cửa. Trà Trà còn tưởng rằng chuyện bản thân báo cảnh sát này làm hắn tức giận.
Kể từ ngày đó.
Thẩm Chấp giống như mới bắt đầu để ý đến Khương Diệu Nhan.
Người con trai bạc hạnh rồi lại đa tình, thích một người là một chuyện rất nhẹ nhàng, dễ dàng.
Một câu, một cái nắm tay, một cái hôn môi ngoài ý muốn, đã đủ để cho người hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế.
Có lẽ, đây là giả thiết.
Trước khi Khương Diệu Nhan chưa xuất hiện, Thẩm Chấp thích Trà Trà, ngây ngô, lâu dài, cái loại đơn thuần vui mừng này giấu ở thời kỳ thanh xuân.
Nhưng trước khi Thẩm Chấp chưa phát giác ra cái thích này, ánh mắt hắn dưới tình huống bị người có ý câu dẫn, dễ dàng bị những người khác hấp dẫn, vô ý thức di tình biệt luyến.
Chờ đến lúc Thẩm Chấp hoàn toàn yêu Khương Diệu Nhan, hắn buông bỏ cái loại mạc danh hận ý này, chuyện của hắn và Trà Trà dần thay đổi.
Xem nhẹ tất cả, quên đi cùng thất hẹn, là cố ý cũng là vô tình.
Năm lớp 10 ấy là thời điểm hắn thích Khương Diệu Nhan nhất, cô ra nước ngoài.
Mà Trà Trà ngu xuẩn lại ngây ngốc đụng phải, lúc ấy Thẩm Chấp từng có do dự, cuối cùng vẫn là không thắng nổi tư dục của bản thân.
Chẳng sợ hắn mạnh miệng không chịu thừa nhận, nhưng là ngày đó trong lòng hắn chỉ coi cô trở thành đồ chơi giải trí, trở thành công cụ giải quyết bi thương.
Không, cũng không hẳn.
Sở dĩ Thẩm Chấp sẽ gật đầu, sẽ ti tiện như vậy lựa chọn lừa gạt tình cảm của cô, còn bởi vì Vu Cố.
Bởi vì Vu Cố thích cô.
Hắn tận mắt nhìn thấy.
Trong tiết thể dục, Trà Trà chê thời tiết nóng ánh mặt trời lên cao, chạy xong hai vòng chuồn êm về phòng học nghỉ ngơi, cô ghé vào dưới quạt gió thổi phần phật, vừa hóng mát vừa ngủ.
Vu Cố khom lưng, trộm hôn một cái ở trên mặt cô.
Vu Cố duỗi tay thay cô gạt đi sợi tóc trên trán, vén ra sau tới, hôn gương mặt một cái phảng phất còn không thỏa mãn, cẩn thận dè dặt ở trên cánh môi cô để lại cái hôn không có dấu vết.
Ánh mắt anh nhìn cô, tràn đầy nhu tình của tình yêu, không dám lên tiếng, không dám đánh thức cô.
Khi đó Thẩm Chấp đứng ở cửa sau phòng học, trong tay hắn cầm bóng rổ, mồ hôi lạnh như băng dưới cằm tiến vào cổ áo, ánh mắt hắn lạnh lùng dừng lại trên hai người bọn họ.
Máu toàn thân giống như ở một giây kia dừng lưu thông, dưới mùa hè nóng bức Thẩm Chấp toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Vu Cố trộm hôn bao lâu, thì hắn nhìn lén bấy lâu.
Khi đó trong lòng hắn đang nghĩ, cái hôn nông cạn này thật duy mỹ, hai người kia thoạt nhìn thật xứng đôi.
Cho nên lúc sau Thẩm Chấp không hề có cảm giác tội ác, đồng ý lời tỏ tình của một người hắn không thích.
Hắn muốn chia rẽ bọn họ.
Hắn sẽ không cho Trà Trà có cơ hội, làm cô biết, cũng có người giống cô thích hắn, ái cô.
Bí mật bị thời gian che giấu có rất nhiều.
Thẩm Chấp đều không nói với ai, nhìn thấy biểu cảm bi thương khổ sở trên mặt Trà Trà, có đôi khi nội tâm hắn sẽ có loại khoái cảm vặn vẹo.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy.
Nếu trên đời này có người còn không hạnh phúc hơn bạn, có đối lập, sinh hoạt bất hạnh của bạn sẽ cảm thấy bản thân rất là may mắn.
Sau khi Thẩm Chấp và Trà Trà xác lập quan hệ, Vu Cố lén đi tìm hắn một lần.
Khi đó Vu Cố nói: “Cậu sẽ hối hận.”
Thẩm Chấp cười nhạo ra tiếng, “Tôi sẽ không.”
Vu Cố dùng giọng điệu khẳng định nói: “Cậu không yêu cô ấy.”
Thẩm Chấp do dự một giây đồng hồ, sau đó gật đầu cho câu trả lời khẳng định: “Đúng vậy, tôi không yêu cô ấy.”
Vu Cố giống như được đến câu trả lời vừa lòng, cười cười: “Vậy một ngày nào đó cô ấy sẽ rời khỏi cậu, vĩnh viễn rời đi.”
Thẩm Chấp không để bụng: “Rửa mắt mong chờ.”
Hắn không yêu cô là lời nói dối.
Cô sẽ vĩnh viễn rời đi hắn mới là thật sự.