Edit: Laurent Beta: HuynM-
Kỳ nghỉ Tết/ Vu Cố tức giận.
Tháng đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Trà Trà ở công ty rất được yêu mến, không chỉ bởi vì tính cách cô tốt, mà còn bởi vì ngoại hình cực xinh đẹp của cô.
Làn da trắng, đôi mắt to, dáng người đẹp, nụ cười thanh thuần ngọt ngào.
Vị trí Trà Trà gần máy lọc nước.
Trong công ty nam nhiều nữ ít, cho nên các đồng nghiệp trong tổ khác đều lấy lý do đi uống nước để đi đến chỗ cô, không có việc gì cũng chạy đến ngắm mỹ nữ.
Sau đó, khi biết Trà Trà vừa kết hôn cách đây không lâu, trái tim toàn bộ thiếu nam độc thân đều tan vỡ.
Thế nhưng trong đó có một người đặc biệt không bình thường, tên là Viên Thành.
Biết rõ Trà Trà đã kết hôn, vẫn không từ bỏ, càng nản lại càng can đảm hơn.
Lúc đầu Trà Trà không biết Viên Thành thích cô.
Cô cũng không biết Viên Thành lấy wechat của cô từ đâu, sau khi có wechat, hắn ta viết một văn bản dài, thổ lộ tâm tình.
Trà Trà nhìn vào đoạn văn đó, nổi da gà.
Cô thực sự cảm thấy sợ hãi, bởi vì khi cô kết hôn, cô đã gửi kẹo mừng cho tất cả đồng nghiệp trong văn phòng, có đôi khi cô còn không ngần ngại thể hiện tình cảm trước mặt các đồng nghiệp của mình.
Người bình thường hẳn là sẽ không theo đuổi với người phụ nữ đã có chồng, nhưng Viên Thành giống như nghe không hiểu lời người khác, liên tục nói thích cô.
Hơn nữa còn dõng dạc nói:
"Tôi chắc chắn yêu em nhiều hơn người chồng kia của em." ”
"Nhà tôi vừa được bồi thường hai mẫu đất, tài sản hơn trăm triệu, tôi có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu em ở cùng tôi, tôi khẳng định không nỡ để em ra ngoài làm việc vất vả."
Trà Trà chán ghét muốn nôn, cũng không trả lời hắn, thuận tiện đem wechat của hắn kéo đen xóa đi.
Tuy nhiên, Viên Thành giống như có vấn đề, mỗi cuối tuần đều tặng hoa cho cô, mỗi ngày đều gọi cho cô điểm tâm cùng với trà chiều, mỗi lần đi qua vị trí làm việc của cô, ánh mắt nhìn cô đều đặc biệt ghê tởm.
Mới qua ba ngày, Trà Trà đã có chút chịu không nổi.
Những người khác trong văn phòng cũng không phải không nhìn thấy, nhưng đây là vấn đề cá nhân, họ không tiện mở miệng để khuyên.
Trà Trà rối rắm giữa từ chức hoặc ở lại, đồng nghiệp công ty ngoại trừ Viên Thành ra, mọi người đều rất tốt, bầu không khí làm việc cũng không tệ, có triển vọng khá tốt.
Nhưng Viên Thành thật sự quá phiền.
Vu Cố sáu giờ lái xe đến đón cô tan tầm, cô vẫn rầu rĩ không vui, lên xe chỉ nhìn cửa sổ ngẩn người.
Trà Trà vui vẻ cùng buồn bực gần như đều viết trên khuôn mặt, Vu Cố bất động thanh sắc nhìn cô hai lần, giọng điệu ôn hòa, cậu hỏi:
"Làm sao vậy? Em không vui khi đi làm sao? ”
Trà Trà muốn nói lại thôi, muốn nói cho cậu biết mình bị một đồng nghiệp nam biến thái quấy rầy, nhưng cũng biết Vu Cố trong khoảng thời gian này đặc biệt bận rộn và mệt mỏi, không muốn thêm phiền phức cho cậu nữa.
Lần đầu tiên cô nói dối, biểu tình có chút mất tự nhiên:
"Không có gì lớn, cãi nhau với một đồng nghiệp." ”
Vu Cố cũng không hỏi cô vì sao cãi nhau, cậu hỏi:
"Chịu ủy khuất? ”
"Không có."
"Nếu cảm thấy bản thân chịu ấm ức, từ chức cũng không phải là không thể."
Trà Trà mím môi:
"Em rất thích công ty hiện tại, chỉ cãi nhau một chút thôi, có lẽ sau này sẽ tốt rồi.”
Vu Cố không yên tâm, "Thật sự chỉ là đơn giản cãi nhau? ”
Trà Trà đối diện ánh mắt của cậu, ánh mắt không được tự nhiên lắm, cô gật gật đầu:
"Vâng, đã tốt rồi. ”
Nghe được câu trả lời khẳng định, Vu Cố mới không tiếp tục truy vấn.
Buổi tối hai người đi siêu thị mua chút đồ ăn, Vu Cố ở trong phòng bếp nấu cơm, Trà Trà cũng không có nhàn rỗi, cố gắng ở một bên muốn giúp cậu.
"Vậy em rửa rau?" Vu Cố hỏi.
Trà Trà lắc đầu, hơi ghét bỏ:
"Rửa rau quá đơn giản, nếu không để em cắt rau?" ”
Vu Cố cũng không dám để cho cô đụng vào dao, sợ cô bị thương đến tay, "Cắt rau không vui. ”
"Em cũng không phải tới chơi, em muốn làm trợ thủ giúp anh."
"Ý tốt của em anh đã cảm nhận được rồi, cũng không tốn nhiều thời gian, nửa tiếng nữa là xong rồi, em ra phòng khách xem TV một lát."
"Được rồi."
Vu Cố làm ba món ăn, hương vị đều là thanh đạm, ăn với cơm đặc biệt ngon miệng.
Sau khi ăn cơm xong, bát đũa để lại đều được Vu Cố bỏ vào trong máy rửa chén.
Buổi tối hai người tựa vào sofa, trên TV chiếu phim mới nhất lên mạng, âm lượng không cao.
Vu Cố không chú ý đến TV, cậu lười biếng ôm bả vai cô, "Ngày mốt có rảnh không? ”
Trà Trà nhìn quá chuyên chú, không nghe thấy cậu nói gì.
Vu Cố dùng điều khiển từ xa ấn tạm dừng, Trà Trà nghiêng mặt nhìn cậu, "Làm gì vậy? ”
Vu Cố nhéo nhéo hai má mềm mại của cô, "Ngày mốt, thứ bảy, có rảnh không? ”
Trà Trà suy nghĩ một chút, "Ban ngày có, buổi tối hình như không có. ”
Có một bữa liên hoan vào buổi tối trong công ty.
Đây là buổi liên hoan đầu tiên của cô kể từ khi cô bắt đầu gia nhập công ty.
Cô nói xong lại hỏi:
"Có chuyện gì vậy?" ”
Vu Cố biểu tình thoáng tiếc nuối, "Vậy thì quên đi, tối mai trong học viện có hoạt động xuyên tết, có thể mang theo người nhà. ”
Trà Trà cúi mặt nhỏ nhắn nói:
"Quả thật có chút đáng tiếc. ”
Ngày hôm sau khi Trà Trà đi làm, xin cấp trên thay đổi vị trí công việc, thà ngồi vào góc, cũng không muốn ngồi bên cạnh máy lọc nước.
Đồng nghiệp coi như chiếu cố cô, cố gắng để cô ngồi ở trong cùng, cam đoan cô không bị Viên Thành quấy rối trong giờ làm việc.
Viên Thành không thấy được người, liền không ngừng dùng số công việc QQ gửi tin nhắn cho cô.
Chuyện hạ lưu thô tục.
Một trò đùa thô lỗ.
Còn thêm một số từ ngữ mạng rồi tự coi mình là thú vị.
Thỉnh thoảng còn kèm theo mấy tấm hình biểu cảm mang theo màu sắc khiến tâm lý cô khó chịu.
Bàn tay Trà Trà đặt trên chuột khẽ run rẩy, cùng với đó là sự ẩn nhẫn.
Làm thế nào có thể có một người đàn ông đê tiện như vậy!
Chị Triệu ngồi đối diện cô đã từng nói với cô, Viên Thành cực thích những cô gái xinh đẹp đã kết hôn, cảm thấy cô gái như vậy tương đối có hương vị.
Hắn có trình độ học vấn cao năng lực tốt, công ty mặc kệ tác phong sinh hoạt, cũng không phạm pháp, trong nhà lại có chút tiền nhỏ, liền có chút ngang ngược kiêu căng.
Bạn gái cuối cùng của Viên Thành, chính là đã kết hôn lại vì hắn mà ly hôn, mang thai đứa nhỏ, hắn trở mặt không nhận người, một hào tiền cũng không cho, liền để cho người phụ nữ kia phá bỏ đứa nhỏ.
Trà Trà nghe xong thật sự muốn nôn, dơ bẩn đến buồn nôn, cô uống nửa ly nước, miễn cưỡng đè xuống cảm giác buồn nôn tuôn ra.
Chị Triệu nói:
"Em cũng đừng để ý đến hắn." ”
Trà Trà nhịn lại nhịn, "Được. ”
Dù sao cũng là đồng nghiệp dưới cùng một mái hiên, náo loạn quá khó coi hình như cũng không tốt lắm.
Thế nhưng, Viên Thành người này quá thích đạp lên mặt mũi người khác, ở trên người Trà Trà bị thất bại, thẹn quá hóa giận, dựa vào thông tin liên lạc gửi cho cô lời nói quả thực không chịu nổi.
"Cô giả bộ cao lãnh gì?"
"Có phải chê tiền không đủ nhiều hay không?"
"Một ngày nào đó làm cô quỳ trở về cầu xin tôi."
Trà Trà không thể nhịn được nữa, chụp ảnh màn hình lưu lại, sau đó không chút do dự gửi đến hộp thư của lãnh đạo, dùng tên thật khiếu nại Viên Thành quấy rối nơi làm việc.
Ngay sau đó, kết quả xử lý đã được đưa ra.
Viên Thành trực tiếp bị công ty sa thải.
Trà Trà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác không khí trong văn phòng đều đặc biệt trong lành.
*
Bữa tối là thứ bảy, tổ trưởng đặt trước một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc.
Trà Trà và Vu Cố hẹn xong, chờ cô ăn cơm xong, liền đi học tìm cậu cùng nhau trải qua thời điểm 0 giờ.
Nếu đã tới quán ăn Hàn Quốc, không thể thiếu mấy chai rượu trắng.
Vu Cố đã dặn dò cô không được uống rượu, Trà Trà lúc ấy thành thật đáp ứng.
Nhưng đồng nghiệp đổ một ít rượu sake có mùi đào vào cốc của cô, cô cũng không biết xấu hổ từ chối.
Trong phòng đều là một đồng nghiệp có quan hệ tốt, bầu không khí sống động tự nhiên.
Tổ trưởng đứng lên, nâng ly rượu lên, "Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, cũng chúc các cô cậu trong năm mới phát tài kiếm được nhiều tiền, sức khỏe tốt, vạn sự như ý. ”
Chị Trương cười nói: "Lão đại, trong nhóm còn chưa phát bao lì xì cũng không thể nói không được. ”
"Yên tâm, tuyệt đối không thiếu các cô các cậu."
Bọn họ đứng dậy, ly rượu va chạm với nhau.
Sau đó ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch. Ngôn Tình Hay
Trà Trà bình thường căn bản không uống rượu, dù uống cũng chỉ uống qua bia, rượu mạnh như vậy cô thật sự còn chưa từng chạm qua, vào miệng liền cảm thấy nóng rát, cảm giác cổ họng bị thiêu đốt.
Trà Trà nhấp hai ngụm, mặt liền đỏ.
Cô ngồi xuống một lần nữa, màn hình điện thoại di động lấp lánh ánh sáng, Vu Cố cứ cách nửa giờ lại gửi cho cô một tin nhắn.
Ghi chú Trà Trà đặt cho cậu vốn là [Mình bé nhỏ], có một lần để cho Vu Cố nhìn thấy ghi chú, bị cậu thuận tay đổi thành [Ông xã].
Ông xã: [Thế nào rồi?] 】
Trà Trà đầu hơi choáng váng, cô đánh máy rất chậm: [Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, mọi người đều rất vui vẻ.] 】
Ông xã: [Đừng uống rượu.] 】
Trà Trà đầu váng mắt hoa, rượu xâm nhập, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, suy nghĩ một chút, cô trả lời: [Không uống. 】
Ông xã: [Tan thì nhắn với anh một tiếng, anh sẽ đến đón em. 】
[Được.] 】
Trên bàn ăn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, như vậy không chỉ bất lịch sự mà còn phá hủy bầu không khí.
Tùy tiện ăn chút gì đó, mọi người đều cảm thấy bụng no rồi.
Ngày thường công việc bận rộn, áp lực lớn tâm tình khẩn trương, thật vất vả mới có cơ hội thả lỏng, tất cả mọi người dỡ bỏ gánh nặng trên người, uống rượu một lần.
Trà Trà lúc đầu uống không quen rượu trắng Hàn Quốc, không bao lâu thật giống như cũng tìm được niềm vui, bất tri bất giác nhấp vài ngụm nhỏ vào bụng, trong lòng cô không có ước lượng cụ thể, ngay cả bản thân uống bao nhiêu cũng không nhớ rõ.
Đợi đến khi bữa ăn sắp tan, cảm giác ý thức cả người mình cũng không quá thanh tỉnh.
Thế giới trước mắt lung lay, mờ mịt không rõ.
Hai má cô đỏ bừng, đi lại cần phải người khác đỡ mới có thể đứng vững.
Vu Cố sau đó còn gửi cho cô không ít tin nhắn, nhưng Trà Trà không nghe thấy tiếng chuông, cũng không chú ý tới màn hình điện thoại di động của mình sáng lên lại tắt, cô quên sạch sẽ ước định cùng Vu Cố vượt qua 0 giờ.
[Thế nào rồi? 】
[Thế nào rồi? 】
[Có phải là uống rượu không? 】
[Uống bao nhiêu? 】
[Còn ổn không? Trả lời anh một chút. 】
Vu Cố thật lâu không nhận được hồi âm, ở phòng yến hội ở trường rốt cuộc không ngồi yên được nữa, rời khỏi hiện trường sớm, trên đường lái xe một cuộc điện thoại liên tiếp gọi tới điện thoại di động của Trà Trà.
Không biết lúc cậu gọi đến lần thứ bao nhiêu, Trà Trà mới rốt cục nhận điện thoại của hắn.
Giọng nói của cô mềm mại không bình thường, nghe liền ngọt ngào ngấy, không giống như giọng điệu bình thường của cô, có chút kiều mị, còn có chút ngây thơ, cô nói:
"Này. ”
Dường như không có gì bất thường.
Vu Cố ổn định tâm thần, tâm tình dần dần bình phục, cậu ôn tồn hỏi:
"Buổi liên hoan đã kết thúc chưa?" ”
Lời nói còn chưa dứt, cậu chợt nghe thấy thanh âm ồn ào bên kia, đủ loại thanh âm, còn rất nhiều.
Trà Trà vịn vào vách tường, lắc lư cơ thể đi đến trước cửa hàng, gió lạnh thổi tới trước mặt lạnh lẽo thấu xương, cô hình như tỉnh táo một chút, nhưng đầu óc vẫn nặng nề, cô nói:
"Chưa có, nhưng nhanh thôi." ”
Vu Cố hỏi:
"Bây giờ em đang ở đâu?" ”
Trà Trà nhìn xung quanh, cô rõ ràng không nhận ra con đường, cô nói:
"Em đang ở bên đường."
Nói xong cô liền hát lên.
Vu Cố mi tâm nhảy dựng lên, biểu tình trên mặt đặc biệt lạnh, không có chút cảm xúc dư thừa, cậu nắm chặt hai tay, gân xanh từng sợi từng sợi hiện lên dưới lớp da bên ngoài, vẻ mặt của cậu quả thực không thể coi là tốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào con đường phía trước, sau đó lạnh lùng thanh âm, hỏi:
"Ngoan, nói cho anh biết đường nào. ”
Trà Trà nhìn biển chỉ dẫn ven đường, phông chữ màu lam phía trên mơ hồ không rõ, cô dụi dụi mắt vẫn không thấy rõ là chữ gì, cô có chút sốt ruột, "Ai nha, nhìn không thấy. ”
Vu Cố đã có thể khẳng định, Trà Trà uống say.
Cậu vừa sốt ruột vừa tức giận, mơ hồ tức giận từ trong lồng ngực chậm rãi dâng lên, đốt cả người cậu đều rất nóng nảy.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc cậu nổi giận với Trà Trà, trước tiên phải tìm được địa chỉ.
Vu Cố dỗ dành cô như dỗ dành đứa nhỏ, "Trà Trà, em lại nhìn kỹ một chút. ”
Trà Trà cố gắng mở mắt ra để nhìn thấy phông chữ rõ ràng, nhưng luôn luôn mờ, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Vu Cố im lặng, nói:
"Bên cạnh ngươi còn ai khác không?" ”
Trà Trà thành thật gật đầu: "Có. ”
Đồng nghiệp của cô còn tụ tập ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm, mỗi người đều uống rất nhiều, bất quá tửu lượng của bọn họ so với Trà Trà tốt hơn nhiều, ít nhất lúc này người đều tỉnh táo, không cần vịn vách tường đi bộ, cũng sẽ không ngay cả chữ bên đường cũng nhìn không rõ.
Vu Cố dỗ dành cô nói:
"Em đưa điện thoại cho đồng nghiệp của em. ”
Trà Trà không muốn, rất buồn bực hỏi:
"Tại sao?" ”
"Anh đi đón em."
"Được rồi."
Trà Trà không tình nguyện đưa điện thoại cho chị Triệu bên cạnh, vỗ vai cô và nói:
"Chồng em muốn nói chuyện với chị."
Chị Triệu không hiểu ra sao, còn không biết chuyện gì xảy ra, trong tay liền có thêm một chiếc điện thoại di động.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia ôn hòa lễ độ, dễ nghe.
"Xin chào, tôi là chồng của Trà Trà, xin hỏi hai người bây giờ đang đi đường nào? Tôi sẽ đến đón cô ấy về nhà. ”
Chị Triệu hoảng sợ:
"Chúng tôi đang ở đường Quý Xuân. ”
"Được, cảm ơn, phiền chị chăm sóc cô ấy nhiều hơn, tôi lập tức tới đây."
Mười mấy phút sau, Vu Cố lái xe đến trước cửa tiệm nướng thịt, Trà Trà ngồi trên bậc thềm, đầu dựa vào khung cửa, buồn ngủ, trên mặt đã đỏ ửng, say không nhẹ, mắt mệt mỏi mông lung.
Vu Cố đi tới trước mặt cô, cô ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu cũng không nhận ra người.
Vu Cố nhìn thấy bộ dạng này của cô bị tức giận nở nụ cười, đưa tay kéo cô từ trên mặt đất lên.
Trà Trà coi cậu như lưu manh, đẩy cậu ra còn muốn chất vấn một câu:
"Anh là ai? ”
Khí tức trên người hung dữ, nhe răng trợn mắt, nhìn tựa hồ rất khó chọc.
Vu Cố nhìn cô, "Anh là chồng em. ”
Ánh mắt Trà Trà cảnh giác nhìn chằm chằm cậu một lần lại một lần, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, mới nhớ tới cậu dường như đúng là chồng mình.
Khi rượu tan đi một chút, cô dường như nhận ra người đàn ông trước mắt mình và nói, "Có vẻ như vậy." ”
Những người say rượu là một chút cũng không nói lý.
Suy nghĩ trong đầu đương nhiên không giống người thường.
Trà Trà nhìn sắc mặt cậu có chút lạnh, trực giác làm cho cô cảm giác được người đàn ông không cao hứng lắm, nhưng cô cũng rất mất hứng!
"Anh hiện tại tới đây làm gì? Tiệc tối của bọn em vẫn chưa kết thúc. ”
Vu Cố thật sự nở nụ cười, là bị cô hợp tình hợp lý làm cho tức giận, "Có phải em đã quên, tối nay chúng ta hẹn nhau qua 0 giờ không? ”
"0 giờ gì?" Cô hỏi.
Vài giây sau, cô dường như nhớ ra, "Ồ, đây không phải là chưa đến mười một giờ sao? Anh sốt ruột như vậy lại đây dẫn em đi, em thật sự không có mặt mũi. ”
Vu Cố còn không phải là bởi vì lo lắng cho cô, bằng không cũng sẽ không vội vàng chạy tới, lúc tới đường cũng không biết vượt qua bao nhiêu đèn giao thông, trên giấy phép lái xe phỏng chừng bị trừ không sai biệt lắm.
"Cho nên anh không nên tới đây sao?"
"Anh tới quá sớm, nếu em đi với anh ngay bây giờ, đồng nghiệp của em sẽ nghĩ thế nào?"
Ánh mắt Vu Cố nhàn nhạt nhìn về phía cô, hỏi:
"Nghĩ như thế nào? ”
Trà Trà nghiêm túc nói với anh:
"Họ sẽ cảm thấy em bị chồng nghiêm ngặt, ở nhà không có địa vị, tất cả mọi thứ lắng nghe chồng." ”
Vu Cố thật sự là bị lời nói của cô làm cho đầu óc đau, mi tâm đập thình thịch, tính tình anh tốt cũng bị làm cho tức giận, "Đây còn là lỗi của anh sao? ”
"Đương nhiên là lỗi của anh."
"Được, anh có thể cùng em đứng ở chỗ này một lát, đợi đến khi liên hoan của bọn em tan, thậm chí cũng có thể ở chỗ này bồi em đứng đến sáng." Khuôn mặt Vu Cố thoạt nhìn lạnh như băng, khóe mắt đuôi lông mày phủ tầng hàn ý, nhưng mà con ma men Trà Trà hiện tại phản ứng tương đối chậm chạp, cái gì cũng nhìn không ra, kể cả chuyện Vu Cố lúc này nổi giận với cô cũng không nhìn ra.
Cô vẫn cảm thấy mình là người có lý.
Đặc biệt là có lòng tin.
Vu Cố túm lấy cổ tay cô, tiếp tục nói:
"Nhưng hôm nay có phải em đã đồng ý với anh, không uống rượu không?" ”
Trà Trà tròng mắt đen láy đảo hai vòng, cô dường như đã đồng ý, còn hết lần này đến lần khác cam đoan với cậu rằng mình tuyệt đối sẽ không uống rượu.
Nhưng bây giờ cô không chỉ uống, mà còn uống say thành bộ dáng ma men.
Khí thế trên người Trà Trà hơi yếu một chút, trong lòng chột dạ, bất quá cô vẫn như cũ miệng cứng rắn không chịu thừa nhận, cô giả ngốc, tận dụng triệt để cách thức của phim truyền hình, trước mặt anh giả vờ mất trí nhớ, "Phải không? Có không? Em không nhớ. ”
Vu Cố mím thẳng khóe miệng, lạnh như băng tạo thành một đường thẳng.
Dưới áp lực mạnh mẽ, Trà Trà một chút không thể chịu đựng được.
Bởi vì Vu Cố nhìn bộ dáng này còn rất dọa người.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để sợ, cô căng da đầu nói:
"Em không quan tâm, em chưa từng nói qua, em chính là không nhớ."
Trà Trà la lối khóc lên, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy đau đầu.
Vu Cố không phải không có cách nào trị cô, cậu lạnh lùng nở nụ cười một tiếng.
Trà Trà nghe thấy tiếng cười lạnh này, da đầu tê dại, yên lặng siết chặt đầu ngón tay mình, đều làm cho quần áo mình bị nhăn nhúm.
Vu Cố lấy điện thoại di động trong túi quần ra, mở WeChat ra, trượt lên trên một lát, tìm được lịch sử trò chuyện hai ngày nay, trong cuộc đối thoại có lời hứa hẹn son sắt của cô, nói tuyệt đối sẽ không chạm vào rượu.
Nói thật dễ nghe.
Một tiểu lừa đảo.
Hơi chút không chú ý, đã bị người ta rót thành bộ dáng này.
Nếu đồng nghiệp của Trà Trà có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, chắc chắn sẽ nhảy ra và hét lên một trăm tiếng oan uổng.
Trời đất chứng giám, từ đầu đến cuối đều không có ai rót cho Trà Trà uống rượu.
Là chính cô vô tri vô giác uống hơn phân nửa chai rượu trắng, chờ phát hiện cô say bất tỉnh nhân sự đã không kịp.
Trà Trà nhìn ghi chép nói chuyện phiếm, khí thế diễu võ dương oai rất nhanh thoáng cái đã bị đả kích biến mất.
Sau một vài phút, cô ngẩng đầu lên một lần nữa và nói, "Vâng, em đã hứa với anh."
Vu Cố thu hồi điện thoại di động, ừm một tiếng, sau đó cau mày hỏi cô:
"Tối nay em uống bao nhiêu? Anh có thể chuẩn bị. ”
Trà Trà không trả lời vấn đề này của cậu, mà tiếp tục đề tài vừa rồi, cô cũng nhíu mày theo, nghiêm trang giảng dạy đạo lý với cậu, "Nhưng người đáp ứng anh không uống rượu là em trong quá khứ, không phải em bây giờ, cho nên em cũng không tính là nuốt lời. ”
Vu Cố cũng không biết nên khen cô hay nên mắng cô.
Sau khi uống say, ý nghĩ bậy bạ ngược lại rất nhiều, có thể vì mình mà không màng lý sự.
Cậu giữ nguyên gương mặt lạnh như băng không chút thay đổi, Trà Trà có chút gấp, không dám tiếp tục trêu chọc cậu, "Được, là em nói dối, đây là em không đúng. ”
Tiểu cô nương bị chồng hung dữ, không chỉ cảm thấy mất mặt, mà còn rất không quen.
Ánh mắt Trà Trà nói đỏ liền đỏ, nếu như không phải bởi vì ở trước mặt mọi người cô còn muốn mặt mũi, cô sợ là có thể khóc trước mặt Vu Cố. Cô nhìn Vu Cố với đôi mắt đỏ bừng, đột nhiên đặt câu hỏi:
"Nhưng tại sao em không thể uống rượu? Em đã hơn hai mươi tuổi, tại sao em không thể uống rượu? ”
Bộ não của cô đã xuất hiện rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, cô lại hỏi:
"Anh không tin tưởng em? Có phải anh nghĩ em sẽ cắm sừng anh khi say rượu không?”
Vu Cố bất đắc dĩ thở dài, đem tên tiểu ma men như cô nửa kéo nửa ôm lên xe, "Không có. ”
"Anh có! Anh không tin em, vì vậy anh không cho em uống rượu, nhưng em là vợ của anh không phải tù nhân của anh, em có quyền tự do uống rượu. ”
"Khi nào anh không cho em tự do?"
"Anh bây giờ chính là không có cho em." Trà Trà huyên thuyên nói những lời say xỉn, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt người đàn ông trong xe đã thay đổi, cô tiếp tục rưng rưng tố cáo, "Vì sao vợ chồng nhà người ta cùng đồng nghiệp tụ tập ăn cơm đều có thể uống, em liền không được, anh chính là bá đạo, chuyên chế! Độc tài!”
Vu Cố mở cửa sổ ra, tạt một chút gió, bằng không sợ mình đêm nay sẽ bị cô làm cho tức chết.
Cậu thề, sau này tuyệt đối không thể để Trà Trà uống nhiều rượu như vậy.
"Không cho em uống rượu chính là bá đạo sao?" Vu Cố kiên nhẫn thay cô thắt dây an toàn, sau khi dừng lại một chút, người đàn ông cúi người ức hiếp, hơi thở nóng bỏng rơi vào tai cô, cậu khàn giọng nói:
"Vợ, em có muốn cảm thụ một chút cái gì gọi là thật bá đạo hay không? ”
Trà Trà bản năng cảm nhận được nguy cơ đến, sống lưng phát lạnh, đầu cô lắc lư như một cái trống, "Không cần, em không thích người bá đạo. ”
Vu Cố đạp chân ga một cước, xe bay ra ngoài, đường cao tốc hẻo lánh đêm khuya không có xe gì, tốc độ của cậu chạy tới bảy mươi, Trà Trà nuốt nước miếng, hai tay bất giác nắm chặt dây an toàn, co lại thành một đoàn, cô có thể cảm giác được giá trị tức giận hiện tại của Vu Cố hình như rất cao.
Cô thích mềm sợ cứng, khoe khoang đòi hỏi, "Vì sao anh không để ý tới em? ”
Vu Cố mím thẳng khóe miệng, trầm mặc không nói, không nói một lời.
Trà Trà vừa rồi hung cậu, hiện tại nhìn cậu không để ý tới chính mình lại vội vàng ở trước mặt cậu tìm cảm giác tồn tại, cô dần dần thả lỏng thân thể căng thẳng, "Có phải anh không yêu em phải không? ”
Vu Cố vẫn không lên tiếng, chẳng qua tốc độ xe phóng nhanh trên đường giảm xuống một chút.
Trà Trà lẩm bẩm với bản thân, cô nói với một giọng điệu rất chắc chắn: "Anh không yêu em.”
Trên đường đi, cô đều lải nhải, như thể cô không thể nói hết.
Vu Cố một dấu chấm câu cũng không trả lời cô.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến nhà để xe ngầm của khu dân cư.
Trà Trà cảm giác nơi này âm u, trong lòng cô sợ hãi, nằm trên xe không chịu đi xuống, Vu Cố liên tục cười lạnh, cởi khóa xe và dây an toàn, tròng mắt không nhúc nhích nhìn cô, im lặng vài giây, cậu đưa tay sờ sờ mặt cô, sau đó ung dung nhìn cô hỏi:
"Sao không tiếp tục mắng anh? ”
Dừng một chút, cậu nhả hai chữ:
"Xuống xe."
Trà Trà lắc đầu, cô không cần.
Vu Cố bật cười, "Em cũng biết về nhà anh muốn thu thập em. ”
~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: “Dì cả đang đến.
Đau chết tôi mất.
Ô ô ô ô