Trong khi Trần Đại Vĩ sắp xếp để đám người Lương Thu Võ trông coi hồ lớn, ở khách sạn Thiên Duyệt bên này cũng không dừng lại động tác của mình. Tổng giám đốc Phan Diễm Hồng của khách sạn giao cho nhân viên của mình là Phương Văn Thành bắt một con cá trong hồ của Trần Đại Vĩ, xem xem cá trong hồ này có phải là loại cá được sử dụng trong khách sạn Trường Ca Thải Vi hay không. Ngoài ra, Phan Diễm Hồng hoàn toàn không để ý đến thể diện của bản thân mà chuẩn bị tự mình đi đến Trường Ca Thải Vi một chuyến, nếm thử xem mùi vị loại cá đó ra sao.
Do cần phải đặt trước mới có thể ăn được cá của thôn Đại Long trong khách sạn Trường Ca Thải Vi nên Phan Diễm Hồng đã lên lịch hẹn, thời gian là giữa trưa mai.
Đương nhiên cô ta không thể nào dùng tên thật của mình để hẹn được. Mà vào buổi tối, Phương Văn Thành bên này sẽ dẫn người tới hồ của Trần Đại Vĩ trộm cá. Ông ta không mang nhiều người lắm, chỉ có hai người. Trên thực tế, lần trước Phương Văn Thành còn xem xét tình hình bên hồ của Trần Đại Vĩ và phát hiện ở đó chỉ có một người trông giữ nên ông ta mới dám tới đây trộm cá dù chỉ mang theo hai người. Phương Văn Thành nói với hai người đi theo mình:
“Trộm bao nhiêu con cũng được, chỉ cần trộm được là phải chạy đi thật nhanh. Mục đích chúng ta trộm cá là để xác nhận xem đây có phải loại cá chúng ta cần hay không, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
“Đi!”
Phương Văn Thành nói qua về việc bên hồ của Trần Đại Vĩ có chỗ nào có thể trộm cá dễ dàng:
“Dễ lắm, chỉ có một người canh gác, chỉ mất mấy phút là chúng ta có thể tung lưới bắt cá rồi!"
"Nhưng cũng đừng lơ là, lỡ như Trần Đại Vĩ có đề phòng thì chúng ta có nhiều người cũng là có thêm cơ hội.”
Phương Văn Thành tiếp tục nói:
“Như vậy đi, mấy anh lên trước, nếu như không còn cách nào khác thì tôi sẽ ra tay.”
“Vâng, ông chủ Phương.”
Hai người này không phải chỉ mới trộm cá một hai lần, mấy chuyện như vậy quá đơn giản.
Khoảng chừng mười hai giờ đêm, mấy người lái xe đi được nửa đường, sau đó tự đi bộ tiếp, lặng lẽ đi tới bờ hồ của Trần Đại Vĩ:
“Gâu gâu!”
Dường như con chó cảm nhận được tiếng động đến từ người lạ, nó sủa lên hai tiếng.
“Ông chủ Hướng, có chó…”
“Trần Đại Vĩ, được lắm! Lần trước đến không có chó thế mà lần này tới lại thả ra!”
Phương Văn Thành nói:
“Các anh đã có kinh nghiệm, khi gặp chuyện như vậy thì nên làm thế nào?”
Một người nói:
“Vậy chúng ta cứ dứt khoát trộm cả có luôn đi, lẩu thịt chó ăn rất ngon!”
Nghe thấy mấy chữ “lẩu thịt chó”, người còn lại nuốt nước miếng ừng ực một cái:
“Thịt chó đúng là mỹ vị của nhân gian, không thể lãng phí!”
“Có chắc chắn làm được không?”
Phương Văn Thành hỏi.
“Chuyện nhỏ!”
Dù sao cũng tới để trộm cá, hai người có kinh nghiệm trộm cá rất phong phú, đương nhiên sẽ mang theo thuốc giữ bình tĩnh để chó ngừng sủa, có thể nói là nhân tiện trộm cả cá và chó.
“Các anh đi đi, tôi ở đây chờ.”
Phương Văn Thành tự trốn vào một góc, bảo hai tên trộm cá tự cầm đồ đi trộm. Hai tên trộm cá thấy việc này rất đơn giản nên cũng không nói nhiều mà đi luôn.
“Không biết con chó kia có to, có đủ cho ba người chúng ta ăn không nhỉ?”
“Đúng là lâu rồi chưa được nếm mùi thịt chó.”
“Đừng tham chó, cá quan trọng hơn.”
Hai người đi thẳng đến ven đường, đang muốn quăng thuốc giữ bình tĩnh cho một con chó săn bị xích cách đó không xa ăn thì bỗng nhiên một con chó chạy tới, cắn quần áo của hai tên trộm cá, hơn nữa còn lớn tiếng sủa 'gâu gâu' để phát ra tín hiệu cảnh báo:
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Trong phút chốc, tiếng chó sủa vang lên bốn phía.
“Không ổn, chạy nhanh!”
“Con chó thối, cút đi!”
Kẻ trộm cá muốn đạp Đại Mộc nhưng cơ thể nó rất linh hoạt, vòng tới vòng lui quanh hai kẻ trộm, không để hai người có cơ hội đánh trúng nó.
“Có người!”
Lương Thu Võ là người đầu tiên bật dậy, mặc quần áo qua loa rồi lao ra khỏi lều. Vì đề phòng chó chạy lung tung nên bốn con chó săn khác đều bị xích lại, chỉ có Đại Mộc là có thể hoạt động tự do. Vậy nên chuyện đầu tiên Lương Thu Võ làm là thả một con chó săn ra!
“Gâu! Gâu!”
Chó săn lao đi còn nhanh hơn đạn bắn. Ngoài ra còn có hai người nữa chạy tới cùng với Lương Thu Võ, có người hô lên:
“Cần giúp không?”
“Tạm thời không cần!”
Vì đề phòng gặp phải tình huống dụ hổ rời núi nên khi thấy có chuyện, đám người Lương Thu Võ cũng không ra xem hết. Lương Thu Võ mang theo hai người, dưới sự trợ giúp của hai con chó, bọn họ dễ dàng đuổi kịp và bắt giữ hai tên trộm cá.
“Mấy người làm gì đấy! Tôi đi ngang qua đây cũng không được à!”
Kẻ trộm cá bắt đầu nói dối. Lương Thu Võ cười lạnh:
“Đi ngang qua lúc mười hai giờ đêm? Thế trên người mày mang theo lưới bắt cá và máy giật điện để làm gì?”
“Tôi thích mang theo đó, sao nào, mấy người cấm được người khác mang đồ theo à?”
Kẻ trộm chó hoàn toàn phát huy truyền thống không có liêm sỉ, quyết tâm ngụy biện đến cùng!
“Không biết điều, Đại Mộc, cắn anh ta!”
“Đợi một chút!”
Tên trộm chó kiên trì được một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ. Bị chó cắn chẳng phải chuyện tốt lành gì, không cẩn thận sẽ mất mạng, hơn nữa còn đau! Họ không cần phải tự đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế để bảo vệ Phương Văn Thành.
“Tôi nói! Tôi đến trộm cá!”
“Ai sai mày đến đây? Mày còn có đồng bọn quanh đây không?”
Lương Thu Võ cảm giác vẫn còn có người nên hỏi.
“Có đồng bọn! Tên ông ta là Phương Văn Thành, ông ta sai bọn tôi đến đây trộm cá, để tôi đưa mấy người đi tìm ông ta!”
“Phương Văn Thành?”
Lương Thu Võ xua tay:
“Không cần, chắc là không đuổi kịp, biết tên là được.”
Quả nhiên đúng như Lương Thu Võ dự đoán, khi nghe thấy tiếng lũ chó sủa vang, Phương Văn Thành đã lái xe chuồn mất. Lương Thu Võ gọi điện thoại cho Trần Đại Vĩ, hỏi xem nên xử lí hai tên trộm cá thế nào.
“Cứ báo cảnh cát là được.”
Khi gặp phải mấy chuyện này, nên xử lý như nào thì cứ xử lý như thế. Sau khi tắt điện thoại, Trần Đại Vĩ yên tâm chìm vào giấc ngủ, tựa như chuyện có người tới trộm cá chưa từng xảy ra vậy. Trên thực tế, anh cảm thấy rất yên tâm khi có Lương Thu Võ ở đó, không cần phải quá lãng phí sự chú ý cho mấy việc nho nhỏ này.
Sau khi được Lương Thu Võ thông báo, cảnh sát nhân dân lập tức chạy tới hiện trường và bắt người đi.
Nửa đêm, Phương Văn Thành gọi điện cho Phan Diễm Hồng:
“Phan tổng, hỏng việc rồi, Trần Đại Vĩ bắt được rồi, thật tồi tệ!”
Phan Diễm Hồng nhíu mày, khó chịu hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra, ông nói thẳng đi.”
“Không trộm được cá! Ở ven hồ, Trần Đại Vĩ bố trí ít nhất năm con chó, còn có mấy người chuyên canh gác ở đó, tôi không có cơ hội trộm cá! Hơn nữa hai người tôi tìm tới đã bị bắt rồi, chắc chắn bọn họ sẽ khai ra tôi…”
“Đừng lo, ông cứ nói rằng mình không tham gia là được.”
Ở thành phố Phong Lâm này, Phan Diễm Hồng có mạng lưới quen biết rất rộng, dù Lưu Trường Thịnh không ở đây thì mạng lưới quen biết của cô ta vẫn rất mạnh. Chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại là vhút việc nhỏ này lập tức có thể giải quyết được.
“Vâng, cảm ơn Phan tổng.”
“Được rồi, ông Hướng, tạm thời ông đừng tham gia vào chuyện này. Hiện tại, tôi đã gần như có thể chắc chắn rằng cá chính là cá được nuôi trong hồ của Trần Đại Vĩ.”
Phan Diễm Hồng nói:
“Thời gian này ông cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng tùy tiện xuất hiện.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng trong lòng Phương Văn Thành cũng yên tâm. Sau khi cúp điện thoại, Phan Diễm Hồng nói:
“Lâm Thiểu Thụ, chẳng trách Lưu tổng lại kiêng nể anh, anh thật sự có năng lực đó.”
Vừa dứt lời, Phan Diễm Hồng lại bắt đầu suy nghĩ những cái khác.